“人”证 — GIẤY CHỨNG NHẬN CON NGƯỜI
在火车上,一个很漂亮的女列车员,盯着一个民工模样的中年人,大声说:“查票!”
Trên chuyến tàu lửa, một cô nhân viên đoàn tàu xinh đẹp đang trừng mắt nhìn một người trung niên trông dáng vẻ như là một công nhân, rồi lớn tiếng bảo: “Soát vé!”
在火车上,一个很漂亮的女列车员,盯着一个民工模样的中年人,大声说:“查票!”
Trên chuyến tàu lửa, một cô nhân viên đoàn tàu xinh đẹp đang trừng mắt nhìn một người trung niên trông dáng vẻ như là một công nhân, rồi lớn tiếng bảo: “Soát vé!”
这滴水诞生于凌晨的一场大雾。人们称它为露珠,而她只把它当做一滴水来看待,它的的确确就是一滴水。
Giọt nước này sinh ra từ một đám sương mù buổi sớm. Người ta gọi nó là giọt sương, nhưng cô chỉ xem nó là một giọt nước, nó quả thật chính là một giọt nước.
阳光能有什么味道?很久以前,一个贫穷快乐的女孩儿让我知道了阳光的味道。
Ánh nắng có thể có mùi hương gì? Cách đây rất lâu, một cô bé nghèo nhưng vui vẻ đã cho tôi biết mùi hương của nắng.
她是穷人家的女孩儿,父母举债供她读完大学,就在她刚刚走出校门的时候,积劳成疾的父亲被查出患了肺癌。
Cô là con gái một gia đình nghèo, cha mẹ vay tiền nuôi cô học xong đại học. Chính vào lúc cô vừa rời ghế nhà trường thì người cha do lao lực thành bệnh phát hiện bị ung thư phổi.
“呵……”岳乐儿伸长了手脚四肢,嘴张得老大,毫不淑女的打了个超级大呵欠。此刻她正躺在两树间的吊床上,随着凉风轻轻的摇晃,心中满足的想:这样才叫作人生啊!
“U oa…” Nhạc Lạc Nhi duỗi mình, ngoác miệng thật lớn, ngáp một cái cực phô, hoàn toàn không “thục nữ” tí nào. Lúc này cô đang nằm trên cái võng mắc giữa hai cái cây, đung đưa nhè nhẹ theo làn gió mát, trong lòng thỏa mãn nghĩ: Thế này mới gọi là cuộc sống chứ!