营丘士 – DOANH KHƯU SĨ

营丘士生来就不聪明,却老爱多事,好和人辩论却又往往不合道理。一天,他来找艾子,问道:“牛车的下面和骆驼的脖子下面,总是挂着铃铛,这是什么缘故呢?”艾子说:“牛车和骆驼都是庞然大物,而且经常走夜路,忽然在狭窄的道路上相遇,恐怕一时躲避不及,所以就借铃声传递信息,以便早点回避。”营丘士又问:“佛塔上面,也挂有铃铛,难道说佛塔夜行也让人们躲避吗?”艾子回答说:“你不通道理,竟然到了如此地步!乌鸦喜鹊喜欢在高处垒窝,粪便到处都是,所以,佛塔上挂着铃铛,是用来吓唬乌鸦喜鹊的,岂能拿来和牛车骆驼相提并论?”营丘士说:“鹞鹰的尾巴上也系着小铃铛,难道也是害怕乌鸦喜鹊在它的尾巴上垒窝筑巢吗?”艾子大笑道:“你如此不通道理,真是奇怪!鹞鹰是用来捕捉猎物的,假如它进入林中,绊鹰爪的线若是挂在树上,它就会振动翅膀,铃铛随即响起来,这样就便于寻找,岂是为了防备乌鸦喜鹊筑巢?”营丘士说:“我曾经看见哭灵时唱挽歌的人,拿着铃铛唱挽歌。我一直不知道是为什么,今天听了先生的话才算明白,他们是怕被树枝挂住了,以便好让人们寻找,只是不知道系他们的脚,是用皮绳还是用麻线?”艾子听到这里,不禁恼怒起来,说:“哭灵时唱挽歌的人,就是死者的向导,只是因为他活着时好和人们争论,所以就摇着铃铛让死尸乐一乐。”

Doanh Khưu Sĩ sinh ra không được thông minh, nhưng lại rất lắm chuyện, thích biện luận với người khác nhưng thường không hợp lý. Một hôm, ông đến tìm Ngải Tử, hỏi: “ Phía dưới của xe bò và phía dưới cổ của lạc đà, lúc nào cũng đeo lục lạc, là nguyên cớ gì?” Ngải Tử nói: “Xe bò và lạc đà đều là vật khổng lồ, hơn nữa thường hay đi đường đêm, nếu bất ngờ gặp nhau trên con đường hẹp, e rằng nhất thời tránh không kịp, nên mới mượn tiếng chuông truyền tin, để người ta biết mà tránh sớm một chút.” Doanh Khưu Sĩ lại hỏi: “Phía trên tháp Phật cũng có treo chuông, lẽ nào nói tháp Phật đi đêm cũng để cho mọi người tránh sao?” Ngải Tử trả lời rằng: “Ông không hiểu đạo lý, mới ra nông nỗi này! Quạ đen chim thước thích xây tổ trên cao, khắp nơi đều có phân, cho nên, treo chuông trên tháp, là để đuổi quạ đen chim thước đó, sao có thể lấy việc này mà so sánh với xe bò, lạc đà chứ?” Doanh Khưu Sĩ nói: “Trên đuôi của chim ưng cũng thắt lục lạc nhỏ, chẳng lẽ nó cũng sợ quạ đen, chim thước xây tổ trên đuôi nó sao?” Ngải Tử cười lớn đáp: “Ông không hiểu đạo lý như vậy, thật kỳ lạ! Chim ưng dùng để bắt vật săn, giả sử nó vào trong rừng, vướng phải cái bẫy bị treo trên cây, nó sẽ vỗ cánh, tiếng chuông sẽ lập tức vang lên, như thế thì tiện cho việc tìm kiếm, đâu phải để đề phòng quạ đen, chim thước làm tổ chứ?” Doanh Khưu Sĩ nói: “Tôi đã từng thấy người khóc đám ma hát bài ca thương tiếc người đã mất, họ cầm chuông hát. Tôi luôn không biết tại sao như vậy, hôm nay nghe tiên sinh giảng giải mới hiểu được, ra là họ sợ bị treo lên cây, để tiện cho mọi người tìm kiếm, chỉ là không biết khi đeo vào chân họ, là dùng thừng da hay dùng sợi gai?” Ngải Tử nghe đến đây, không nén được bực tức, nói: “Người khóc đám ma hát bài ca thương tiếc người đã mất, chính là dẫn đường cho người chết, chỉ là vì khi sống họ thích tranh luận với mọi người, cho nên mới lắc chuông để cho xác chết được vui .”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang