几年前认识吴刚,几年来一直想着吴刚。我们曾经是最好的朋友,却始终只是朋友。今天我们能够久别重逢,也只是为了他的妻子——一个美丽的女人。
Tôi quen Ngô Cương mấy năm trước, mấy năm nay tôi luôn nhớ về Ngô Cương. Chúng tôi từng là đôi bạn thân nhất, nhưng từ đầu đến cuối chỉ là bạn. Hôm nay chúng tôi có thể gặp nhau sau bao ngày xa cách, cũng chỉ vì vợ anh – một cô gái xinh đẹp.
“晓梦,你越来越漂亮了!”吴刚忽然说了这么一句。
“Hiểu Mộng, em càng ngày càng xinh đẹp!” Đột nhiên Ngô Cương nói câu này.
我抬了抬头,没有说什么。也许吧,我们分别后,三年多的时间多少会改变一些什么,虽然这个世界上有很多东西并不是那么轻易就能改变,就像吴刚——我心中的白马王子。很久以来,他是我记忆里最重要的部分。许多个夜晚,他的面容都在我心中出现,眼里常含着思念的泪水……这一切他会知道吗?也许不知道,因为这些往事此刻都已不再重要。
Tôi ngẩng đầu lên, không nói gì. Có lẽ thế, sau khi chúng tôi chia tay, quãng thời gian ba năm ít nhiều sẽ làm thay đổi vài điều gì đó, tuy nhiên trên thế giới này có rất nhiều thứ hoàn toàn không dễ thay đổi như vậy, cũng giống như Ngô Cương – hoàng tử cưỡi bạch mã trong lòng tôi. Từ lâu lắm rồi, anh là phần quan trọng nhất trong kí ức tôi. Rất nhiều đêm, gương mặt anh xuất hiện trong lòng tôi, giọt nước mắt nhớ nhung thường rưng rưng trong mắt… Tất cả những chuyện này anh có biết không? Có lẽ không, vì những chuyện cũ này bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
慢慢地吃着面前的冰淇淋,我耐心等待吴刚说出要问的事情。尽管我早就知道他要问什么。
Tôi nhẩn nha ăn kem trước mặt Ngô Cương, kiên nhẫn đợi anh hỏi những chuyện cần hỏi. Cho dù tôi đã sớm biết anh muốn hỏi gì.
“晓梦,你实习的这家医院里的人,你都认识吗?”
“Hiểu Mộng, em có quen mọi người trong bệnh viện mà em thực tập không?”
“嗯——差不多!你有什么事吗?”
“Ờ – Cũng gần hết. Anh có chuyện gì à? ”
“那你——能不能帮我一个忙,我想找一个人……”
“Vậy em… – Có thể giúp anh một chuyện được không, anh muốn tìm một người … ”
“一个人?”
“Một người ư ?”
“对!你知道的,韩香的病需要骨髓移植,可是一直找不到合适的骨髓,今天上午你们院长给我打电话,说终于找到了一位志愿者和韩香相符,只是那个人只肯匿名捐助,不肯透露姓名。”
“Đúng thế, em biết không, bệnh của Hàn Hương cần phải cấy tủy, nhưng tìm mãi mà không có tủy thích hợp, sáng nay viện trưởng của bọn em gọi điện thoại cho anh, nói cuối cùng đã tìm được một người tình nguyện có tủy phù hợp với Hàn Hương, có điều người đó chỉ đồng ý giúp với điều kiện giấu tên, không chịu tiết lộ tên họ.”
韩香就是他的太太,一个得了血癌的芭蕾舞演员。
Hàn Hương chính là vợ anh, một diễn viên múa balê bị ung thư máu.
“啊?那不是天大的好事?”我表现出由衷的高兴。
“À, thế chẳng phải là chuyện rất tốt sao?”- Tôi bày tỏ sự vui mừng thật lòng.
“晓梦,正经点儿,我想请你——”
“Hiểu Mộng, nghiêm túc một chút, anh muốn nhờ em… – ”
“我知道,你想让我帮你查查那个捐助者是谁,放心吧,我一定全力以赴!”吃完了两个冰淇淋,擦了擦嘴,我痛快地答应下来。
“Em biết, anh muốn nhờ em giúp anh điều tra xem người cho tủy đó là ai, yên tâm đi, em nhất định sẽ cố gắng hết sức!” -Tôi ăn xong hai cây kem, lau miệng, rồi vui vẻ nhận lời.
吴刚被我的动作逗笑了,“晓梦,你怎么好像总也长不大?”
Ngô Cương bật cười vì những động tác của tôi: “Hiểu Mộng, dường như em chẳng lớn chút nào cả?”
“先生,给小姐买束花吧!”有个小女孩来到吴刚面前,篮子里是美丽的玫瑰,小姑娘把我和吴刚看成了一对恋人。
“Anh ơi, mua cho chị một bó hoa đi!”- Có một cô bé đến trước mặt Ngô Cương, trong giỏ là những đóa hồng xinh đẹp, cô bé tưởng tôi và Ngô Cương là một cặp tình nhân.
“这——”吴刚看了看玫瑰又看了看我。
“Chuyện này … ” – Ngô Cương nhìn nhìn đóa hồng rồi lại nhìn sang tôi.
我的眼睛忙往别处看,生怕一不小心会流露出期待的神情。
Ánh mắt của tôi vội nhìn sang chỗ khác, sợ nếu lỡ không cẩn thận sẽ để lộ vẻ mặt mong đợi.
“先生,我这束玫瑰很好的,才40块钱!”
“Anh ơi, bó hồng này rất đẹp, chỉ có 40 đồng thôi!”
我知道吴刚为难,根本不是为价钱,而是为玫瑰,象征爱情的玫瑰。吴刚是个谨慎的人,他不想引起任何误会。我调皮地望着他,笑着,心里却一阵一阵地发冷。
Tôi biết Ngô Cương khó xử, căn bản không phải vì giá tiền, mà là vì hoa hồng, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Ngô Cương là một người cẩn thận, anh không muốn dẫn đến bất cứ sự hiểu lầm nào. Tôi nhìn anh một cách tinh nghịch, rồi cười, trong tim lại từng cơn buốt lạnh.
好像过了很久,吴刚站起身来,“走吧,我送你回家!”
Dường như đã rất lâu, Ngô Cương đứng dậy: “Về thôi, anh đưa em về nhà!”
我抱着玫瑰顺从地上了他的车。
Tôi ôm theo bó hồng, ngoan ngoãn lên xe của anh.
在我的宿舍楼下,吴刚迟疑了一下,终于没有上去。我挺快乐地下了车,想了想,又转身把手上的那些玫瑰放进车里,低声说了句:“带给韩香,代我向她问好!”说完便很快地上了楼。
Đứng dưới lầu kí túc xá của tôi, Ngô Cương khựng lại một lúc, cuối cùng không lên lầu. Tôi vui vẻ xuống xe, nghĩ ngợi, rồi bỏ những đóa hồng trên tay vào trong xe, nói nhỏ: “Anh mang cho Hàn Hương, thay em gởi lời thăm chị ấy!” – Nói xong tôi vội lên lầu.
站在窗口,透过窗玻璃,我看着吴刚的车在眼前开走。车窗口的那一束玫瑰红得像一团火,一下子点燃了我的心。我的眼泪突然又流了出来。
Đứng ở cửa sổ, nhìn xuyên qua kiếng, tôi nhìn thấy xe của Ngô Cương chạy đi trước mắt. Bó hồng ở cửa xe đỏ rực như lửa, bỗng chốc đã thiêu đốt tim tôi. Nước mắt tôi bỗng nhiên chảy xuống.
我坚持不留在北京的大医院实习,而千里迢迢地跑到南方这座城市来,几乎所有的同学都觉得我脑子有毛病。但是现在,我问我自己,为什么要来?仅仅为了吴刚过去留给我的那份情?
Tôi kiên quyết không ở lại thực tập trong bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, mà vượt ngàn dặm xa xôi đến thành phố ở miền Nam này, gần như tất cả các bạn học đều cảm thấy đầu óc tôi có vấn đề. Nhưng bây giờ, tôi hỏi chính mình, tại sao phải đến đây? Chỉ là vì chút tình mà ngày xưa Ngô Cương đã để lại cho tôi sao?
我看着镜子里自己这张年轻的脸,不由得想起韩香来。我见过她,一身的超凡脱俗,连在病床上躺着也挡不住魅力,常有人来找她签名什么的。……我想,她在舞台上应该更有光彩。由她做吴刚的太太应该是郎才女貌,哪里像我,既不温柔也不美丽。
Tôi nhìn gương mặt trẻ trung của mình trong gương, bất giác nghĩ đến Hàn Hương. Tôi đã gặp chị ấy, một người “siêu phàm thoát tục”, ngay cả nằm trên giường bệnh cũng không ngăn được sức hấp dẫn, thường có người đến tìm chị ấy xin chữ kí gì đó… Tôi nghĩ, chị ấy trên sân khấu chắc phải rất nổi bật. Chị ấy là vợ của Ngô Cương đúng là trai tài gái sắc, đâu giống như tôi, vừa không dịu dàng lại chẳng có nhan sắc.
想到这儿,我重重地倒在床上,翻开那本不知看了多少遍的《安徒生童话》,看海的女儿如何因为心爱的王子而献出美妙的声音去变成人。而王子却娶了另一位公主为妻。在他们的新婚之夜,美人鱼只要用刀杀死王子和公主,就会重新回到海里做一条快乐的人鱼。然而,她最后还是把刀扔进了大海,在太阳升起的时候变成了一朵小小的浪花。合上书,一遍又一遍想着这个美丽的故事。我告诉自己,世界上并不是所有的爱都一定会有美满的结果,有的爱可以无声地存在,只存在于自己的心里,而不去伤害别人,成为一生最美的回忆,成为生命中的永恒。
Nghĩ đến đây, tôi nặng nề ngả xuống giường, mở cuốn “Truyện cổ tích Andersen” không biết đã xem qua bao nhiêu lần, xem cô gái của biển cả hiến dâng giọng nói tuyệt đẹp của mình để biến thành người vì hoàng tử yêu dấu như thế nào. Nhưng hoàng tử lại lấy một công chúa khác làm vợ. Trong đêm tân hôn của họ, nàng tiên cá chỉ cần dùng dao giết chết hoàng tử và công chúa, sẽ trở về với biển làm một người cá sống vui vẻ. Thế nhưng, cuối cùng nàng vẫn ném dao xuống biển, khi mặt trời lên nàng đã biến thành một đám bọt sóng bé nhỏ. Gấp sách lại, tôi lại nghĩ vẩn vơ về câu chuyện đẹp này, Tôi tự nhủ, trên thế giới hoàn toàn không phải tất cả những người yêu nhau đều nhất định sẽ có kết quả tốt đẹp, có những tình yêu có thể tồn tại một cách lặng lẽ, chỉ tồn tại trong lòng mình, mà không làm hại người khác, đã trở thành hồi ức đẹp đẽ nhất trong đời, trở thành điều vĩnh hằng trong sinh mệnh.
“叮铃铃……”电话准时响起,是来自外国的声音,是师兄文海打来的。
“Reng reng reng…” chuông điện thoại reo lên, là giọng nói gọi về từ nước ngoài, là sư huynh Văn Hải gọi về.
“嘿,小丫头!怎么样,过得不错吧?下个月我要回国一趟,参加几个医院的交流活动,可能会去你那儿——喂,你在听吗?”
“Chào cô bé! Thế nào rồi? Sống tốt chứ? Tháng sau anh sẽ về nước một chuyến, tham gia hoạt động giao lưu với một số bệnh viện, có thể sẽ đến chỗ em – A lô, em đang nghe đó chứ?”
“什么?你要回来?”为了显示我在认真听,声音一下子提高了八度。
“Sao? Anh sắp về nước à?”- Để tỏ ra là tôi đang chăm chú nghe, giọng tôi trở nên cao vút lên.
“对呀!我回国去,你要是想好了,愿意来的话,就跟我一起飞过来,怎么样?”
“Đúng thế! Anh về nước, em suy nghĩ kĩ đi, nếu đồng ý thì bay sang cùng anh, thế nào?”
去国外留学的事,两年前师兄和导师提过好多次了,我始终没有答应。但这一次……我想,等下个月韩香的手术做完再说吧。
Việc ra nước ngoài du học, hai năm trước sư huynh và thầy hướng dẫn đã nhắc đến nhiều lần rồi, trước sau tôi cũng không đồng ý. Nhưng lần này … tôi nghĩ, đợi tháng sau phẫu thuật cho Hàn Hương xong rồi hãy tính.
为了韩香的手术,医院成立了医疗小组。手术定在10号上午。
Vì phẫu thuật cho Hàn Hương, bệnh viện đã thành lập một tổ điều trị. Cuộc phẫu thuật được định vào sáng ngày 10.
吴刚偶尔打电话来问我,有没有找到那个好心的捐助者,我在电话里开玩笑地说——好像是哪个暗恋你多年的女孩子,为韩香捐骨髓是另有企图。吴刚在电话那边笑着说,他那么一把年纪了,谁会喜欢他!他笑,我也笑,笑过了就又要求我必须把他说的事放在心上,他要好好感谢那个人,无论花多少钱都不在乎。我听了,淡淡一笑,放下了电话。我想,吴刚也许想不到,这个世界上有很多事情是不需要理由或原因的,又有多少东西是用金钱买不来的啊!
Thỉnh thoảng Ngô Cương gọi điện thoại đến hỏi tôi, có tìm ra người cho tủy tốt bụng chưa, tôi cười trong điện thoại – hình như là cô gái nào đó đã thầm yêu anh nhiều năm rồi, cho Hàn Hương tủy là có ý đồ khác. Ngô Cương cười trong điện thoại nói, anh đã lớn tuổi thế này rồi, ai còn thích anh chứ! Anh cười, tôi cũng cười, cười xong rồi lại yêu cầu tôi phải lưu tâm đến chuyện anh nói, anh sẽ cảm tạ người đó hậu hĩ, bất kể là tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề. Tôi nghe xong, cười nhạt, buông điện thoại xuống. Tôi nghĩ, có lẽ Ngô Cương không nghĩ đến, trên đời này có rất nhiều chuyện không cần phải có lí do hoặc nguyên nhân, lại có rất nhiều thứ không thể mua được bằng tiền!
9号的晚上,我忍不住给吴刚打了个电话,吴刚正在医院。
Tối ngày 9, tôi không nén được gọi điện cho Ngô Cương, anh đang ở trong bệnh viện.
“吴刚,明天,明天我有个手术要做。”
“Ngô Cương, ngày mai, ngày mai em có một ca phẫu thuật cần phải thực hiện.”
“明天?那好啊!哦!明天韩香要动大手术,我得在医院陪她,回头有工夫再打电话给你,祝你成功!”
“Ngày mai? Thế thì được rồi! À! Ngày mai Hàn Hương sẽ tiến hành phẫu thuật, anh phải ở bệnh viện săn sóc cô ấy, nếu có thời gian sẽ gọi điện cho em, chúc em thành công!”
祝我成功?靠在床上,我没有再流泪,因为在这个城市里我本来就是个陌生人,是我固执地要去争取什么,是我不甘心就那么放弃……
Chúc tôi thành công? Tựa trên giường, tôi không khóc nữa, vì ở thành phố này, tôi vốn là một người xa lạ, là tôi cố chấp muốn đi giành lấy cái gì, là tôi không cam tâm từ bỏ như thế…
醒来的时候,我已经被送进了病房。韩香的手术很成功。院长也遵守我们当初的约定,一直没有公开我的名字,所有相关的医务人员也都守口如瓶。我松了一口气,望着特护病房里白色的墙壁、白色的床单,心里平静如水,却又忍不住有几分难过——此时此刻,隔壁病房里,吴刚与韩香应该正相拥庆贺吧!那该是一种多么幸福的情景啊!
Lúc tỉnh dậy, tôi đã được đưa vào phòng bệnh. Ca phẫu thuật của Hàn Hương rất thành công. Viện trưởng cũng tuân thủ giao ước ban đầu của chúng tôi, một mực không công khai tên của tôi, tất cả các nhân viên y vụ cũng đều giữ miệng kín như bưng. Tôi thở phào một hơi, nhìn vách tường màu trắng, tấm ra trải giường cũng màu trắng trong phòng bệnh đặc biệt, trong lòng phẳng lặng như nước, rồi lại không nén được có chút buồn bã – giây phút này, trong phòng bệnh kế bên, Ngô Cương và Hàn Hương có lẽ đang chúc mừng lẫn nhau! Đó chắc là một cảnh tượng rất hạnh phúc!
转过头去,床头柜上许多枝火红的鲜花。我知道,送花的人不会是吴刚。在吴刚的眼里,我永远是个长不大的小丫头。他也许永远都不会想到,那个唯一能救韩香的人正是我,在医院的科研中心只有我的骨髓与她相符。这些日子里,我甚至想过,这应该是上帝巧妙的安排,这样巧合只是因为我与韩香爱着的是同一个人。
Quay đầu lại, trên tủ đầu giường có rất nhiều đóa hoa tươi đỏ rực như lửa. Tôi biết, người tặng hoa không phải là Ngô Cương. Trong mắt của Ngô Cương, tôi mãi mãi là cô bé chưa lớn. Có lẽ suốt đời anh cũng sẽ không nghĩ đến, người duy nhất có thể cứu sống Hàn Hương chính là tôi, trong trung tâm nghiên cứu khoa học của bệnh viện chỉ có tủy của tôi phù hợp với chị ấy. Trong những ngày này, thậm chí tôi đã từng nghĩ, đây có lẽ là sự sắp xếp khéo léo của Thượng Đế, sự trùng hợp khéo léo này chỉ là vì tôi và Hàn Hương yêu cùng một người.
正想着,院长推门进来,后边跟着的居然是那个我再熟悉不过的人——韩香手术的主刀大夫,我的大师兄于文海。
Đang suy nghĩ, viện trưởng đẩy cửa bước vào, theo sau lại là người tôi rất quen – bác sĩ phẫu thuật chính của Hàn Hương, đại sư huynh của tôi Vu Văn Hải.
实习结束的时候,院长拉着我的手,问我想不想留下,并说医院和他本人都欢迎我留在这儿,我笑着向院长表示感谢,同时摇了摇头,告诉他,我已经办好了去国外深造的手续,就要走了。
Khi thời gian thực tập kết thúc, viện trưởng nắm lấy tay tôi, hỏi tôi có muốn ở lại không, đồng thời nói bệnh viện cũng như ông đều rất hoan nghênh tôi ở lại đây, tôi cười bày tỏ sự biết ơn đối với viện trưởng, đồng thời lắc đầu nói với ông, tôi đã làm xong thủ tục ra nước ngoài học chuyên sâu, sắp đi rồi.
也该走了,虽然我始终不能明白我自己,对于这座城市,来而又往,究竟是为了什么?也许,只是为一份无望的爱情。但是不管怎样,我总算做了一件有益的事情。无论她是谁的太太,作为一个医生,救死扶伤是我的天职,只有这样,才无愧于“白衣天使”的称号。
Cũng nên đi rồi, tuy từ đầu đến cuối tôi không thể hiểu rõ chính mình, đối với thành phố này, đến rồi lại đi, rốt cuộc là vì cái gì? Có lẽ, chỉ là một chút tình vô vọng. Nhưng bất kể thế nào, cuối cùng tôi đã làm được một việc có ích. Bất kể chị ấy là vợ ai, làm một bác sĩ, cứu người sắp chết là thiên chức của tôi, chỉ có như thế, mới không hổ thẹn với danh hiệu “thiên thần áo trắng”.
汽车到机场的时候,吴刚居然在那里等我们,远远地,就跑过来了。
Khi xe đến sân bay, Ngô Cương lại đang đợi chúng tôi ở đó, anh từ đằng xa chạy lại.
“对不起,晓梦,我,我怎么也没想到会是……看到病房里的《安徒生童话》,我才知道是你。”
“Xin lỗi, Hiểu Mộng, anh… anh không sao ngờ rằng là … nhìn thấy cuốn ‘Truyện cổ tích Andersen’ trong phòng bệnh, anh mới biết là em.”
“没什么嘛,谁让我们是好朋友呢,我挺好的,你放心吧,好好照顾韩香,我得走了!”
“Không có gì đâu, ai bảo chúng ta là bạn tốt chứ, em rất khỏe, anh yên tâm đi, chăm sóc tốt cho Hàn Hương nhé, em phải đi rồi! ”
“晓梦!”吴刚眼里有泪。
“Hiểu Mộng!” – Mắt Ngô Cương ướt lệ.
“行了!别这样,检票了,我该进去了!下次回来再请我吃冰淇淋!”
“Được rồi! Đừng như thế, làm thủ tục bay rồi, em phải vào trong đây! Lần sau về mời em đi ăn kem lần nữa nhé!”
飞机起飞了,当飞机飞过这座城市的时候,我的眼泪还是忍不住掉了下来。
Máy bay đã cất cánh, lúc máy bay bay qua thành phố này, nước mắt tôi vẫn không kìm được đã chảy xuống.
