19世纪中叶,河江传来发现金矿的消息。许多人认为这是一个千载难逢的发财机会,于是纷纷奔赴河江。17岁的小农夫林和也加入了这支庞大的淘金队伍,他同大家一样,历尽千辛万苦,赶到了河江。
Khoảng giữa thế kỉ thứ 19, ở Hà Giang lan truyền tin tức đã phát hiện được mỏ vàng. Rất nhiều người cho rằng đây là cơ hội phát tài ngàn năm có một, thế là họ lũ lượt kéo đến Hà Giang. Anh nông dân 17 tuổi Lâm Hoà cũng gia nhập vào hàng ngũ đào vàng khổng lồ này, anh cũng giống như những người khác, phải trải qua muôn vàn gian khổ mới đến được Hà Giang.
淘金梦是美丽的,做这种梦的人很多,而且还有越来越多的人蜂拥而至,一时间河江遍地都是淘金者,而金子自然越来越难淘。
Giấc mơ đào vàng là một giấc mơ đẹp, rất nhiều người mơ về nó, hơn nữa ngày càng có nhiều người ùn ùn kéo đến, chỉ trong một thời gian, đất Hà Giang khắp nơi đều là người đào vàng, còn vàng thì đương nhiên càng ngày càng khó đào.
不但金子难淘,而且生活也越来越艰苦。当地气候干燥,水源奇缺,许多不幸的淘金者不但没有圆致富梦,反而葬身此处。
Không chỉ vàng khó đào, mà cuộc sống cũng ngày càng khó khăn. Khí hậu nơi này khô, nguồn nước cực kỳ khan hiếm, rất nhiều người đào vàng không may chẳng những không thực hiện được giấc mơ phát tài, mà ngược lại còn phải bỏ mạng ở nơi này.
小林和经过一段时间的努力,和大多数人一样,没有发现黄金,反而被饥渴折磨得半死。一天,望着水袋中一点点舍不得喝的水,听着周围人对缺水的抱怨,林和忽发奇想:淘金的希望太渺茫了,还不如卖水呢。
Chàng trai trẻ Lâm Hòa sau một thời gian nỗ lực, cũng như phần lớn người ở đây, đều không tìm được vàng, ngược lại còn bị đói khát giày vò suýt chết. Một hôm, nhìn vào chút nước ít ỏi anh tiếc rẻ không nỡ uống, nghe những lời than vãn về việc thiếu nước của những người xung quanh, Lâm Hòa chợt có suy nghĩ lạ thường: Hi vọng đào vàng quá mịt mờ rồi, chi bằng đi bán nước thì hơn.
于是林和毅然放弃对金矿的努力,将手中挖金矿的工具变成挖水渠的工具,从远方将河水引入水池,用细纱过滤,成为清凉可口的饮用水。然后将水装进桶里,挑到山谷一壶一壶地卖给找金矿的人。
Thế là anh quyết định từ bỏ nỗ lực đào vàng, đem những dụng cụ đào vàng chuyển thành dụng cụ đào mương dẫn nước, từ phương xa dẫn nước sông vào trong hồ, dùng cát mịn để lọc, trở thành nước trong mát ngọt lành. Sau đó, đổ nước vào thùng, gánh vào khe núi, bán từng bình từng bình cho những người đi tìm mỏ vàng.
当时有人嘲笑林和,说他胸无大志:“千辛万苦地到河江来,不挖金子发大财,却干起这种蝇头小利的小买卖,这种生意哪儿不能干,何必跑到这里来?”
Lúc ấy có người chế giễu Lâm Hòa, chê anh không có chí lớn “Vượt qua trăm ngàn gian khổ đến Hà Giang, không đào vàng để phát tài, mà lại đi làm cái việc buôn bán cò con với tí lợi thế này, việc buôn bán này chỗ nào mà chẳng làm được, hà tất phải chạy đến nơi này ?”
林和毫不在意,不为所动,继续卖他的水。哪里有这样的好买卖,把几乎无成本的水卖出去,哪里有这样好的市场?
Lâm Hòa không hề để bụng, chẳng vì thế mà lay chuyển, tiếp tục bán nước. Ở đâu có công việc buôn bán tốt như thế này, bán số nước gần như không có giá thành, ở đâu lại có thị trường tốt như vậy chứ?
结果,淘金者都空手而归,而林和却在很短的时间靠卖水赚到很多钱,这在当时是一笔非常可观的财富了。
Kết quả, những người đào vàng đều trở về tay không, còn Lâm Hòa thì trong thời gian rất ngắn đã kiếm được rất nhiều tiền nhơ vào việc bán nước. Đây là một khoản tiền khá lớn vào thời đó.
