Chuyện tình lưu ly

琉璃之恋 — CHUYỆN TÌNH LƯU LY

她被这个考古队从地下挖出来时,已是两千多年之后。她身上贴满了尘土和污垢,与一块破砖烂瓦没有什么区别。一个被招募来的年轻挖掘工人把她拿在手里看了一看,随手扔在了一边。在这个年轻人的眼里,她也就是一块破砖烂瓦,这个古墓里挖掘出了很多汉代的珍品,人们自然不会注意到她。

Khi nàng được đội khảo cổ này khai quật từ dưới đất lên, đã là hơn hai ngàn năm sau đó. Trên người nàng phủ đầy bụi đất và vết bẩn, không khác gì một mảnh gạch cũ nát. Một công nhân trẻ được thuê làm công việc khai quật cầm nàng trong tay xem qua một cái, rồi tiện tay ném sang một bên. Trong mắt người thanh niên, nàng chẳng khác gì một mảnh gạch cũ nát, trong ngôi mộ cổ này đã khai quật được rất nhiều vật phẩm quý giá thời Hán, mọi người tự nhiên sẽ không chú ý đến nàng.

当这次考古工作进行到尾声时,考古界的一位长者从地上捡起了她,他马上让人找来眼镜与显微镜,用小刷子一点点弄掉她身上的两千多年的尘土与污垢。她悄悄地叹了一口气,心想注意与不被注意有什么不同?人们看到,当老人将清理干净的她放于太阳光之下时,她竟放射出夺目的光彩!流转的七彩灵光照得人们眯起了眼。老人激动地说:“龙凤琉璃樽!这是这次最珍贵的发现呀!”她惊讶了。

Khi công việc khai quật lần này được tiến hành đến giai đoạn cuối, một vị trưởng lão trong giới khảo cổ đã nhặt nàng từ dưới đất lên, ông liền bảo mọi người đem mắt kính và kính hiển vi lại, rồi dùng bàn chải nhỏ, chải từng chút từng chút một, phủi đi lớp bụi đất và vết bẩn đã phủ lên người nàng hơn hai ngàn năm nay. Nàng nhẹ nhàng trút tiếng thở dài, trong lòng nghĩ giữa được chú ý và không được chú ý có gì khác nhau? Mọi người nhìn thấy, khi ông lão đưa nàng, đã được quét sạch lớp bụi, đặt dưới ánh mặt trời, nàng lại tỏa ra ánh sáng màu sắc rực rỡ! Ánh sáng bảy màu luân chuyển toả ra làm mê mẩn mọi người. Ông lão cảm động nói: “Bình lưu ly Long Phụng! Đây là phát hiện quý giá nhất lần này đấy!” Nàng kinh ngạc.

多少年了,没有人知道她的名字,即使两千多年前她流散在民间之时也没有人知道。两千多年前一个叫暮子迟的琉璃大师,在乡野间费尽半生精力烧冶出了她和他。他叫龙,她叫凤。在此之前大师也烧过无数的他与她,而无数的他和她都没有经受住纯青之火的冶炼,一点点波纹,一点点斑点,最后不是他的断裂就是她的焚化。只有她和他经受住了,她和他是在大师第54次开炉之时烧出来的,他身上有一条龙,她身上有一只凤。在她和他出炉时,大师流泪了,说你们可是我半生的心血呀!他们从不分开,他一点点光波的流动,她都可以反射出来,他知道,他们都是对方生命的全部。那时她问他:“我们永远在一起吗?”他说“会的”。她又问“那要是有天我们分开了怎么办?”他说:“那我会永远等你,只等你,因为在我生命成形之时我看见的只有你。”

Nhiều năm rồi, không ai biết được tên của nàng, cho dù hơn hai ngàn năm trước, khi nàng lưu lạc trong chốn dân gian, cũng không ai biết. Hai ngàn năm trước, một bậc thầy về lưu ly tên là Mộ Tử Trì đã tốn tâm huyết cả nửa đời ở chốn dân dã để nung luyện nên nàng và chàng. Chàng là Long, nàng là Phụng. Mộ Tử Trì trước đó cũng đã từng nung đúc ra rất nhiều cặp đôi như vậy, nhưng số đó đều không chịu đựng được sự tôi luyện của ngọn lửa thuần thanh, một chút gợn sóng, một ít lấm chấm, cuối cùng thì không phải là chàng bị nứt thì cũng là nàng bị thiêu. Chỉ có chàng và nàng đã chịu đựng được, qua tay người nghệ nhân 54 lần nung luyện mà thành, trên người chàng có một con rồng, trên thân nàng có một con phụng. Khi chàng và nàng ra lò, người nghệ nhân đã rơi nước mắt, nói rằng hai ngươi chính là tâm huyết nửa đời của ta! Họ không bao giờ tách rời nhau, khi chàng phát ra một chút ánh sáng, nàng đều có thể phản chiếu lại, chàng biết rằng, họ chính là toàn bộ sinh mạng của người còn lại. Lúc ấy, nàng hỏi chàng: “Chúng ta có ở bên nhau mãi mãi không?” Chàng trả lời: “Sẽ mãi mãi”. Nàng lại hỏi: “Vậy nếu có một ngày chúng ta tách rời nhau thì phải làm sao?” Chàng đáp: “Vậy thì ta sẽ mãi mãi đợi nàng, chỉ đợi nàng, bởi vì khi sinh mệnh này của ta được hình thành, người ta gặp được chỉ có nàng.”

这句话真是让她问着了,这真是噩梦般的记忆。一个地方官听说大师烧出了一对上好琉璃,便将他们抢了去,就这样一级一级往上送,最后他们来到了汉朝的皇宫。皇帝就是这样的人,他接受无数的礼物,然后再将他们赏与无数的人。他被皇上的匠人看上了,而她却被扔在了潮湿的屋子里。她不知道,他最终被那个匠人镶在汉武帝登基时的台阶上。而她最终却因各种原因流落民间,最后长埋于地下。

Câu nói của nàng quả nhiên lại trở thành sự thật, đây thật sự là một ký ức đầy kinh hoàng. Một viên quan địa phương nghe nói người nghệ nhân đã nung được một cặp lưu ly rất đẹp, bèn đến cướp đi, cứ thế theo từng cấp bậc mà cống tặng lên trên, cuối cùng họ đã đến hoàng cung của triều Hán. Hoàng đế lại là người như thế này, ông ta tiếp nhận vô số lễ vật, sau đó lại đem chúng đi thưởng cho vô số người khác. Chàng được người thợ thủ công của hoàng thượng để mắt đến, còn nàng thì bị ném vào trong căn phòng ẩm ướt. Nàng không biết rằng, cuối cùng chàng đã bị người thợ thủ công đó khảm lên trên bậc thềm khi Hán Vũ Đế đăng cơ. Còn nàng thì cuối cùng lại vì những nguyên nhân khác nhau mà lưu lạc trong chốn dân gian, cuối cùng thì bị chôn vùi xuống lòng đất.

这么多年里,她苦苦地寻找他,却始终没有见到他。但她记得他那句话,他会等她的,就是因为这句话,辗转千年她从不后悔,尽管尘满面,鬓如霜,她只盼有朝一日能与他相见。此刻,老人手里拿着她叫出她的名字,唤起她的前尘与记忆。老人颤抖着手说:“我就知道,你一定存在,我找了你多少年呀,现在总归是完整了。只有你们可以证明琉璃的工艺在中国汉代之前就已经成熟。”

Trong nhiều năm như vậy, nàng khổ sở tìm kiếm chàng, nhưng trước sau vẫn không tìm thấy. Nhưng nàng vẫn ghi nhớ câu nói ấy của chàng, chàng sẽ đợi nàng, chính vì câu nói ấy, mà trằn trọc ngàn năm nay nàng vẫn không hề hối hận, cho dù bụi phủ đầy mặt, mái tóc điểm sương, nàng chỉ chờ đợi có một ngày có thể gặp lại chàng. Lúc này, khi ông lão cầm nàng trong tay và gọi lên tên nàng, làm thức dậy ký ức và quá khứ của nàng. Ông lão run tay nói: “Ta biết, ngươi nhất định vẫn còn tồn tại, ta tìm ngươi đã nhiều năm nay rồi, bây giờ chung quy đã hoàn chỉnh. Chỉ có các ngươi mới có thể chứng minh được rằng nghệ thuật lưu ly của Trung Quốc đã có từ trước thời Hán.”

她真的没有想到,是这位老人帮她圆了几千年的梦。当老人带她来到博物馆时,她竟看到了他!是他,真的是他。他被放在一个玻璃柜里,隔着玻璃,她看到他睡着了,睡得很沉很沉。她隔着玻璃,隔着几千年的尘埃与眷恋,泪如雨下。她轻轻地唤他,像唤一个婴儿。龙慢慢地睁开了眼,他看着她,像是很平静的样子,一句话都不说,只是流泪,不停地流,仿佛要流尽整个生命里的泪。他说你终于来了,我知道有一天我们会相见的,即使风月已被苍白洞穿。老人将她放在他的身边,轻轻说了一声,终于完整了。

Nàng thật không ngờ rằng chính ông lão này đã giúp nàng viên mãn được giấc mộng mấy ngàn năm của mình. Khi ông lão đưa nàng đến viện bảo tàng, nàng lại nhìn thấy chàng! Là chàng, quả thật là chàng. Chàng được đặt trong một tủ kính, qua tấm kính, nàng nhìn thấy chàng đang ngủ, ngủ rất sâu rất sâu. Nàng cách chàng một tấm kính, cách mấy nghìn năm cát bụi và nhớ nhung, nước mắt như mưa. Nàng nhẹ nhàng đánh thức chàng, giống như đánh thức một đứa trẻ. Long từ từ mở mắt ra, chàng nhìn thấy nàng, có vẻ như rất bình tĩnh, không nói một lời, chỉ có nước mắt không ngừng rơi, dường như muốn chảy hết nước mắt của cả cuộc đời. Chàng nói, cuối cùng nàng đã đến, ta biết có một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau, cho dù chuyện gió trăng đã bị nhạt màu. Ông lão đặt nàng bên cạnh chàng, nhẹ nhàng nói, cuối cùng đã hoàn chỉnh rồi.

第二天,记者和各类研究人士都来博物馆参观这对珍贵的汉代龙凤琉璃樽。人们慢慢地打开门,急急地奔向那个玻璃柜。这时人们竟然看到了一堆粉末!所有人都张大了嘴,说不出话来。

Ngày hôm sau, các phóng viên và nhiều nhà nghiên cứu đều đến bảo tàng tham quan cặp bình lưu ly Long Phụng thời Hán này. Mọi người từ từ mở cửa, rồi vội vàng xông đến phía tủ kính đó. Lúc này, mọi người lại chỉ nhìn thấy một đống bột vụn! Ai cũng há hốc mồm, không nói nên lời.

没有人知道,两千年的风月,他们早已倦怠如尘,只为着这最后的相见,他们在瞬间化为粉末,身心俱碎但终于可以相拥入眠。专家们经过研究说那是因为共振现象的结果,而只有他们知道这种共振便是他们相互的心跳。

Không ai biết được, qua hai ngàn năm, họ đã mệt mỏi lắm rồi, chỉ vì lần gặp mặt cuối cùng này thôi, trong nháy mắt họ đã hóa thành bột vụn, thể xác và tinh thần đều vỡ vụn nhưng cuối cùng có thể ở cạnh bên nhau. Qua nghiên cứu, các chuyên gia cho rằng đó là kết quả của hiện tượng cộng chấn, mà chỉ có chàng và nàng mới biết được loại cộng chấn này là do tim họ cùng nhịp đập.

发现她的那位老人轻轻叹了一口气,吟出了一句话:“愿我来世,得菩提时,身如琉璃,内外明澈,净无瑕秽。”他们知道这老人是惟一懂得他们的人。

Ông lão, người phát hiện ra nàng, nhẹ nhàng trút tiếng thở dài, ngâm một câu: “Nguyện rằng kiếp sau, khi đắc Bồ Đề, thân như lưu ly, trong ngoài sáng tỏ, sạch không tỳ vết.” Họ biết rằng ông lão này là người duy nhất hiểu được họ.

Lên đầu trang