与我结婚18年的丈夫,三个女儿的父亲,在48岁那年,医师宣布他患充血性心脏衰竭,存活的惟一希望只有器官移植。我们尽可能如往常一样生活。每天,他都将我们之间的情谊摆在第一位,在孩子们面前也从不表现出正摧残着他的病痛。尽管我们的意志如此坚强,但日子还是很难熬。在一个让人精疲力竭的日子,我的至交顺道来家里接她的女儿(她的小女儿和我女儿也是至交)。这位相知好友只瞥我一眼就看出了我所受的煎熬,她拥抱着我,我却说:“有时候我觉得当一个寡妇也没那么糟。”
Chồng tôi kết hôn với tôi được 18 năm, là cha của ba cô con gái, vào năm anh 48 tuổi, bác sĩ cho biết anh mắc chứng sung huyết ở tĩnh mạch, hi vọng sống duy nhất chỉ là cấy ghép bộ phận. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để có thể sống bình thường như trước. Mỗi ngày, anh đều đặt tình cảm giữa chúng tôi ở vị trí thứ nhất, cũng không bao giờ thể hiện bệnh tình đau đớn đang hủy hoại mình trước mặt các con. Mặc dù ý chí của chúng tôi kiên cường như thế, nhưng cuộc sống vẫn rất khổ sở. Trong một cuộc sống khiến người ta sức cùng lực kiệt, người bạn thân của tôi tiện đường đến nhà đón con gái cô ấy (con gái nhỏ của cô ấy cũng là bạn thân của con gái tôi). Người bạn tri kỉ chỉ nhìn sơ qua tôi một cái liền nhận ra sự đau khổ mà tôi đang chịu đựng, cô ấy ôm lấy tôi, tôi lại nói: “Có những lúc mình cảm thấy làm một bà góa cũng không tệ đến thế này.”
“我能体会。”她似懂非懂地应着。
“Mình có thể hiểu mà” – Cô ấy đáp cứ như hiểu mà không hiểu.
实在不应该说这种话,但我不是故意的,这当然不是玩笑话,而是人生的体悟。也许有些怪异,但是自此以后我再也不曾想起这个问题了。不过也不曾为此感到内疚,像女人家那种“缺乏罪恶感的罪恶感”也没有过,因为我认为那只是一种很平常的看法罢了。
Thật ra không nên nói những lời như vậy, nhưng tôi không phải cố ý, đương nhiên đó không phải là lời nói đùa, mà là sự lĩnh ngộ của đời người. Có lẽ hơi kì lạ, nhưng từ đó về sau, tôi cũng không bao giờ nghĩ đến vấn đề này nữa, nhưng cũng chưa từng cảm thấy ray rứt vì điều đó, cũng chưa từng có kiểu “cảm giác tội lỗi vì thiếu cảm giác tội lỗi” như các bà các cô, vì tôi cho rằng đó chỉ là một cách nghĩ rất đỗi bình thường mà thôi.
数周后,长女美乐妮和我为了她想要的某个东西而争吵,我不记得为了什么东西,只知道这类争吵是我和这个“独立自主”的16岁女儿之间的家常便饭。当时我也只是尽其本分地扮演她的对手罢了。但是,这一次由于丈夫为我撑腰,整个争吵的对峙局面却变得不可收拾,我直冲她的卧房,警告她不要再吵了:“不准烦你爸爸,我不会让你这个蠢蛋害死他的。”
Mấy tuần sau, cô con gái lớn Melanie cãi nhau với tôi vì một món đồ nào đó mà nó muốn có, tôi không nhớ là vì món đồ gì, chỉ biết rằng chuyện cãi nhau loại này là chuyện thường ngày như cơm bữa giữa tôi và đứa con gái 16 tuổi “độc lập tự chủ” này. Lúc đó, tôi cũng chỉ cố gắng diễn tròn vai đối thủ của nó mà thôi. Nhưng lần này, do chồng tôi chống lưng cho tôi, cục diện giằng co của cả trận cãi vã lại trở nên không thể chấm dứt, tôi xông thẳng vào phòng ngủ của nó, cảnh cáo nó không được cãi nữa: “Không được làm phiền cha con, mẹ sẽ không để đứa ngu ngốc như con hại chết ông ấy”.
美乐妮狂怒地奔出房间尖声嘶吼:“我不在乎!我希望他早死早了!”
Melanie giận điên người chạy ra khỏi phòng hét lên lanh lảnh: “Con không quan tâm! Con mong cha chết từ lâu rồi”.
隔天,他真的去了。
Qua một ngày, chồng tôi mất thật.
当然,不是美乐妮害死他的,这一切只是巧合,然而在这种巧合之下,我无法说服女儿真的不是她的错。身为母亲的我希望能将那令她痛彻心扉的一刻消除,也但愿她在这不幸的人生中尽可能学到她该学的。
Đương nhiên, không phải Melanie hại chết cha nó, tất cả chỉ là sự trùng hợp, nhưng trong sự trùng hợp này, tôi không sao thuyết phục được con gái thực ra không phải là lỗi của nó. Người làm mẹ như tôi hi vọng có thể xóa bỏ đi khoảnh khắc khiến con gái đau khổ trong lòng đó, cũng mong nó cố gắng hết sức học được những điều nên học trong cuộc đời bất hạnh này.
美乐妮在她父亲的追思会上演唱吉姆,克罗西的《瓶中岁月》,在数百位宾客皆潸然落泪的时候,她却很顺畅地唱完这首歌。我知道,她要以这首歌向爸爸致歉,只是她再也听不到爸爸轻声的宽恕了。
Trong lễ truy điệu ba nó, Melanie đã lên hát bài “Time in a Bottle” (Thời gian trong chai) của Jim Croce, trong khi mấy trăm vị khách đều ứa nước mắt thì nó lại hát hết bài hát một cách rất suôn sẻ. Tôi biết nó muốn dùng bài hát này để xin lỗi ba nó, chỉ là nó không bao giờ còn nghe được tiếng tha thứ nhẹ nhàng của ba nó nữa.
她参加了一场学校专为问题青少年主办的辅导会,我则送她到一家私人的专业辅导中心,然而她心中的伤口反复地合了又开,继而糜烂,再合了又开。我无法消除她的痛,也无法用亲吻来帮她缓和罪恶情绪。
Con gái tôi đã tham gia vào một hội tư vấn dành cho các thanh thiếu niên có vấn đề của trường học, tôi thì gửi nó tới một trung tâm tư vấn chuyên nghiệp của tư nhân, nhưng vết thương trong lòng nó cứ khép lại rồi mở ra, tiếp tục loét sâu, khép lại rồi mở ra. Tôi không có cách nào xóa đi sự đau khổ của nó, cũng không sao dùng nụ hôn để giúp nó xoa dịu mặc cảm tội lỗi.
当她18岁生日快要到的时候,我不知道该送她什么,家中经济窘迫,也找不到适合的礼物。在附近一家百货店里的儿童部闲逛时,突然闪过一道尘封己久的记忆,我突然间知道该怎么办了。当我成年的孩子18岁生日那天放学后步入家门时,我给了她以下三样东西:一袋舞会用的气球,一套飞镖以及生命棋盘。当她拆开礼物时,我向她解释这三样东西所代表的意义:“气球代表你生命的起伏。飞镖则是希望你用来射穿我的照片,这样对我的伤害比伤我的心要好许多。人生棋盘的用意是希望你明白人生不是一场游戏,希望你成熟到足以了解何谓人生。”更令她困惑的是我递给她一份记述,描写距当时两年前我曾对朋友说过的那一番话。当她读完这篇故事之后,以接近痛苦与愤怒的声音问道:“这是什么意思?妈,你想告诉我什么?”
Khi sinh nhật 18 tuổi của nó sắp đến tôi không biết nên tặng nó cái gì, kinh tế gia đình eo hẹp, cũng không tìm được món quà phù hợp. Lúc tôi đang đi dạo ở khu dành cho trẻ em trong một cửa hàng bách hóa gần nhà, bỗng nhiên trong tôi lóe lên một kí ức đã khép kín từ lâu, ngay tức khắc, tôi biết mình nên làm thế nào. Khi đứa con trưởng thành của tôi bước vào nhà sau khi tan học vào hôm sinh nhật 18 tuổi, tôi đã tặng nó 3 vật: một túi khí cầu dùng trong vũ hội, một bộ phi tiêu và bàn cờ cuộc sống. Khi nó mở quà, tôi đã giải thích ý nghĩa tượng trưng của 3 vật đó: “Khí cầu tượng trưng cho sự thăng trầm trong cuộc sống của con. Với phi tiêu, mẹ mong con dùng nó để phóng vào hình mẹ, như vậy vết thương của mẹ sẽ nhẹ hơn nhiều so với việc trái tim mẹ bị tổn thương. Ý nghĩa của bàn cờ cuộc sống là mẹ hi vọng con hiểu rằng cuộc sống không phải một trò chơi, mẹ mong con đủ chín chắn để hiểu được cuộc đời là như thế nào”. Điều càng làm nó lúng túng khó xử là phần nhật kí tôi đưa cho nó, miêu tả cuộc đối thoại mà tôi đã từng nói với người bạn cách đây 2 năm. Sau khi đọc xong câu chuyện ấy, con bé đã hỏi tôi bằng giọng gần như đau khổ và phẫn nộ: “Điều này nghĩa là gì ? Mẹ, mẹ muốn nói với con điều gì?”
“我的意思是,所有你做过的事我也曾做过。我想告诉你,其实你并没有任何罪过需要我宽恕。”
“Ý của mẹ là, tất cả những việc con đã làm mẹ cũng đã từng trải qua. Mẹ muốn nói với con rằng thực ra con không có bất cứ lỗi gì cần được mẹ tha thứ”.
我的大女儿突然间软化所有的情绪,投入我怀里啜泣着:“谢谢你原京我,妈妈。”
Con gái tôi trong phút chốc bỗng mềm lòng yếu ớt, sà vào lòng tôi khóc nức nở: “Mẹ, cám ơn mẹ đã tha thứ cho con”.
我坚信任何事都有它一定的道理。我对她说出那天曾对朋友说的那番话,目的不在于我原不原谅她,而是让她能原谅自己。
Tôi tin chắc rằng bất cứ chuyện gì cũng có cái lý nhất định của nó. Tôi đã kể với con gái câu nói mà tôi đã nói với người bạn ngày hôm đó, mục đích không ở chỗ tôi có tha thứ cho nó hay không, mà là để nó có thể tha thứ cho chính mình.
