黄俊峰在台湾做宝石生意,华屋靓车一应俱全,惟年近古稀仍坚持独身,不近女色,当然膝下便无子女。老友们在唏嘘不解中,硬把黄先生拽到了香港凤凰卫视,让他在《情缘今生》栏目中一吐深藏于内心的秘密。
原来,51年前,18岁的黄俊峰随做生意的父母从宁波移居北京,结识了一位绝色佳丽。这个名叫媛妹的女孩,清纯窈窕,明眸多情,把个英气勃发的黄俊峰迷得神魂颠倒,茶饭不香。只是黄俊峰从小家教甚严,加上他本人生性内向羞涩,便不敢轻易对女孩表白爱情。
一晃3年过去了。
21岁时,黄俊峰又要随父母移居美国,临行前,在女孩家门口遥望了一整天,并为离别而心痛如绞,泪水奔涌。此后,在生意场上飞黄腾达的他,不论身处繁华开放的纽约,还是霓虹耀眼的香港,虽碰见过无数美好女子,但北京的媛妹却一直在他的心灵深处亭亭玉立,无人可以替代。他无数次在梦中与媛妹执手相视,爱得缠绵缱绻……
凤凰卫视主持人问黄俊峰:“你一生不娶妻生子,只为媛妹吗?”黄先生点头。再问:“这样做值得吗?”他深情回答道:“我宁愿赴汤蹈火,只要能得到媛妹的爱。如果有机会让我再睹其芳容,我也宁愿用我数千万家产换得美人一笑!”主持人告诉黄先生,在这次访谈之前,他们已根据黄先生朋友提供的线索找到了媛妹,并拍摄了一集她的生活短片。黄先生大感惊异。
屏幕上,一位身材臃肿的老妇人出现了。正和邻居聊天的她,门牙已掉了几颗,花白的头发稀疏地搭在额前,眼神则显得苍俗无力。她时不时地搔搔头,掏掏耳朵眼,而且还随口用“他妈的”骂自己那两个淘气的孙子,生气时竟脱下鞋子拍向其中一个。到了做饭时间,她用刚扫过地的污手操刀切肉,过后,又将油腻腻的双手往衣服上一擦了事……
看到这里,黄俊峰头上已是大汗淋漓,脸色忽白忽红。他嘟囔道:“这不是我的媛妹!”主持人问他,媛妹是否曾在京城汇仁女子中学就学,脖颈处是否有一黑痣,黄先生逐一点头。随后,主持人在屏幕上展示了一张悬挂在老妇人堂屋中的旧相片,相片中的女孩留着齐额刘海,穿一件对襟小袄,显得青春逼人。黄先生顿时泪流满面,嗫嚅道:“还真是媛妹啊,她怎么会变成现在这样啊!”
主持人又问黄俊峰:“你现在想去见她吗?你对她目前的生活状态感受如何?”黄先生黯然地蜷坐于沙发上,一语不发。看得出,他对自己当年如花似玉、清纯灵秀的心仪少女,如今竟变成一个粗俗的老悍妇这一事实备感震惊且万分困惑。
节目临近尾声时,主持人又试探着问黄俊峰,他是否还想与那个让他迷恋一生的媛妹重结情缘,哪怕只是见上一面也好?黄先生低垂着头,哀怜道:“不必了,我已经看到她了。原来这50年的等待和梦想,只是……”他没有再说下去,末了却不无伤感地自语道:“从今天开始,我要找女朋友约会了!”
回到台湾后,黄俊峰脱胎换骨般开始频频接触生活中情投意合的女子,惬意地享受着男欢女爱,甚至幻想在如此高龄能做父亲,延续黄家香火。老友们颇觉诧异,他们当初只是想通过凤凰卫视了却黄俊峰心底的宿愿,告慰他50年来对爱情的忠贞不渝,可万没想到,旧日情人现状的昭然若揭,竟会让他从此改变生活轨道。
其实,每张脂粉扑就的面孔后面,都隐藏着细小的皱纹;每份完美无瑕的爱情,都可能有它粗俗不堪的细节;每一个令人心旌激荡的梦想实现本身,都意味着平凡甚至残酷的真实。
友人曾问黄俊峰:“你后悔自己知道媛妹的真相吗?”黄先生答道,他不后悔,而且他对自己为媛妹守身50年永远都不会后悔。毕竟,媛妹曾给了他长达50年的巨大精神支撑啊!对此,凤凰卫视的主持人也说,他们这次之所以狠心埋葬掉一份持续半个世纪的情缘,恰恰是为了让黄老先生能摆脱那段旧爱在他心底的纠缠,用余生去触摸生活中真实的幸福。
Huỳnh Tuấn Phong ở Đài Loan làm nghề buôn bán đá quý, nhà đẹp xe sang, tất cả đều đầy đủ, chỉ có điều là gần đến tuổi 70 nhưng ông vẫn kiên trì độc thân, không gần nữ sắc, dĩ nhiên là con cái cũng không có. Những người bạn già đều than vãn không hiểu, kiên quyết kéo ông Huỳnh đến đài truyền hình kênh Phụng Hoàng ở Hồng Kông, để ông ấy thổ lộ bí mật sâu kín trong lòng mình ở chuyên mục “Tình duyên kiếp này”.
Hoá ra là 51 năm về trước, Huỳnh Tuấn Phong 18 tuổi, theo cha mẹ làm ăn từ Ninh Ba di cư đến Bắc Kinh, ông quen một người con gái đẹp tuyệt trần. Cô gái tên Viện Muội này, với vẻ trong trắng thướt tha, sóng mắt long lanh đa tình, đã khiến cho một Huỳnh Tuấn Phong hào khí hiên ngang say mê điên đảo, trà cơm đều thấy vô vị. Chỉ hiềm một nỗi, Huỳnh Tuấn Phong từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, cộng thêm bản tính ông rụt rè hướng nội, nên không dám tùy tiện bày tỏ tình yêu với người con gái đó.
Thoáng chốc 3 năm đã trôi qua.
Lúc 21 tuổi, Huỳnh Tuấn Phong lại phải theo cha mẹ di cư sang Mỹ, trước khi đi, ông đợi chờ trước cửa nhà người con gái đó cả ngày, vì chia xa mà lòng quặn đau, nước mắt tuôn rơi. Sau này, trên thị trường buôn bán, ông phất lên rất nhanh, cho dù ở NewYork phồn hoa cởi mở, hay Hồng Kông với đèn nê-ong chói lóa, tuy gặp qua vô số cô gái xinh đẹp, nhưng Viện Muội ở Bắc Kinh vẫn luôn là người con gái trong trắng, kiều diễm ngự trị trong sâu thẳm tâm hồn ông, không ai có thể thay thế được. Ông đã nhiều lần trong giấc mơ thấy được gặp gỡ và nắm tay Viện Muội, yêu thương quấn quýt mãi không rời…
Người dẫn chương trình ở kênh Phụng Hoàng hỏi Huỳnh Tuấn Phong: “Ông cả đời không lấy vợ sinh con, chỉ là vì Viện Muội sao?” Ông Huỳnh gật đầu. Người dẫn chương trình lại hỏi tiếp: “Làm như vậy có đáng không?” Ông trả lời với một tình cảm sâu sắc: “Tôi tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chỉ cần có thể có được tình yêu của Viện Muội. Nếu như có cơ hội để tôi lại được nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của cô ấy, tôi cũng nguyện đem mấy ngàn vạn gia sản đổi lấy một nụ cười của người đẹp!” Người dẫn chương trình nói với ông Huỳnh, trước lần phỏng vấn này, họ đã dựa theo những manh mối mà bạn bè ông cung cấp, tìm được Viện Muội, đồng thời quay một đoạn phim ngắn về cuộc sống của bà ấy. Ông Huỳnh vô cùng xúc động và ngạc nhiên.
Trên màn hình, một người phụ nữ già nua thân hình to béo xuất hiện. Bà ta đang nói chuyện với người hàng xóm, răng cửa đã rụng mấy chiếc, mái tóc hoa râm lưa thưa ở trước trán, ánh mắt thì tỏ vẻ lờ đờ, yếu ớt. Bà ta chốc chốc lại gãi gãi đầu, ngoáy ngoáy lỗ tai, và còn hay tùy tiện văng ra câu “mẹ kiếp” chửi hai đứa cháu nghịch ngợm, lúc giận dữ lại cởi dép ra đập vào một trong hai đứa. Đến giờ làm cơm, bà cầm con dao thái thịt bằng cái tay dơ mới vừa quét đất, sau đó lại quẹt hai cái tay còn dính mỡ vào quần áo….
Xem đến đây, trên đầu Huỳnh Tuấn Phong đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt lúc tái lúc đỏ. Ông lẩm bẩm: “Đây không phải là Viện Muội của tôi!” Người dẫn chương trình hỏi ông, Viện Muội có phải đã từng học ở trường trung học nữ sinh Hội Nhân ở kinh thành, có phải có một nốt ruồi đen ở cổ, ông Huỳnh lần lượt gật đầu. Sau đó, người dẫn chương trình cho hiện ra trên màn hình một bức ảnh cũ treo ở gian nhà chính của bà lão, người con gái trong bức ảnh có mái tóc cắt đều trước trán, khoác cái áo ngắn cân vạt, hiện rõ vẻ thanh xuân. Ông Huỳnh phút chốc nước mắt chảy tràn trên mặt, ngập ngừng nói: “Đúng thật là Viện Muội, cô ấy làm sao bây giờ có thể thành ra như thế này!”
Người dẫn chương trình lại hỏi ông Huỳnh Tuấn Phong: “Ông bây giờ muốn đi gặp bà ấy không? Ông cảm thấy thế nào về cảnh sống hiện nay của bà ấy?” Ông Huỳnh ủ ê ngồi co trên chiếc ghế sofa, không nói một lời. Xem ra, người thiếu nữ trong tâm tưởng trong trắng, xinh đẹp như hoa như ngọc của ông năm ấy, đến nay lại biến thành một bà lão hung dữ già nua thô tục, về sự thực này, ông quả thực cảm thấy hết sức kinh hãi và muôn phần khó xử.
Khi chương trình sắp kết thúc, người dẫn chương trình lại dò hỏi ông Huỳnh Tuấn Phong, ông còn muốn kết lại tình duyên với cô Viện Muội đã khiến ông say mê cả đời không? Cho dù chỉ là gặp mặt một lần cũng được? Ông Huỳnh cúi đầu, đau xót nói: “Không cần đâu, tôi đã thấy được bà ấy rồi. Hóa ra sự chờ đợi và mơ tưởng 50 năm chỉ là….” Ông không nói tiếp, cuối cùng lại tự thốt lên một câu có chút dửng dưng: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn tìm bạn gái hẹn hò!”
Sau khi về đến Đài Loan, Huỳnh Tuấn Phong thay xương đổi thịt, bắt đầu liên tục tiếp xúc với những phụ nữ tâm đầu ý hợp trong cuộc sống, hưởng thụ hạnh phúc tình yêu nam nữ, thậm chí còn ước mơ ở tuổi cao như thế có thể được làm cha, tiếp nối hương hỏa của nhà họ Huỳnh. Những người bạn già rất ngạc nhiên, lúc đầu họ chỉ là muốn thông qua kênh Phụng Hoàng để chấm dứt nguyện vọng ấp ủ từ bấy lâu nay ở tận đáy lòng ông Huỳnh Tuấn Phong, an ủi ông ấy về tình yêu trung trinh không thay đổi 50 năm nay, đừng khư khư nhớ đến nữa, hiện trạng người tình cũ đã rất rõ ràng, có thể để cho ông từ đó thay đổi cách sống trước đây.
Thật ra, đằng sau mỗi khuôn mặt tô son trát phấn, đều ẩn giấu những nếp nhăn nhỏ; mỗi cuộc tình hoàn mĩ không tì vết đều có thể có những chi tiết thô tục không thể chấp nhận được; bản thân hiện thực của mỗi giấc mơ khiến tâm hồn con người xao động đều có ý nghĩa chân thực bình thường thậm chí là tàn nhẫn.
Bạn bè từng hỏi Huỳnh Tuấn Phong: “Ông có hối hận khi mình biết được sự thật về Viện Muội không?” Ông Huỳnh trả lời, ông không hối hận, hơn nữa đối với việc tự giữ thân vì Viện Muội suốt 50 năm, ông cũng không hối hận. Suy cho cùng, Viện Muội đã từng cho ông sự cổ vũ tinh thần rất lớn kéo dài đến 50 năm! Đối với việc này, người dẫn chương trình kênh Phụng Hoàng cũng nói, sở dĩ lần này họ nhẫn tâm chôn vùi một cuộc tình kéo dài nửa thế kỉ, hoàn toàn là để cho ông Huỳnh có thể thoát khỏi những vướng mắc trong đáy lòng về mối tình cũ, dùng phần đời còn lại tiếp xúc hạnh phúc thật sự trong cuộc sống.