美红
Mỹ Hồng
阳光能有什么味道?很久以前,一个贫穷快乐的女孩儿让我知道了阳光的味道。
初中,我是在偏僻的乡下度过的,那种艰苦不是十几年后的今天所能想像的。小镇破败不堪,学校亦简陋得不成样子,我们十几个女孩儿挤在一间土坯泥屋里,夏天还好说,一到冬天屋里又冷又潮,冰窖一般。每天临睡前,我们总忍不住抱怨一通。只有霞,从没有一句怨言,她穿打补丁的衣服,咸菜窝头,冻得红肿的脸却仍然挂满微笑。
因为天冷屋潮,我们常把被子抱出去晒。有一次,我和霞一起去收被子。夕阳正是最好的时候,金黄的余晖斜斜地照着,被子晒得鼓鼓的,抱在怀里松松软软温暖极了。“阳光的味道真好!”霞把头埋在一大团被子中,深深地嗅着,“阳光有什么味道?”我感到奇怪极了。
霞不好意思地笑了,“甜丝丝的,暖暖的,我也说不清楚,你使劲闻闻就闻到了。”
我按霞的话去做了,但什么也没闻到,然而从那以后,我记住了霞,记住了霞的话。
当我第二次听到有人说起阳光的味道时,已经是许多年之后,这期间我读完初中、高中,上了大学,再留在省城工作,十几年的时光匆匆而过,霞的故事也在淡漠中远去,直到前年那个明媚的春日,我在山脚下漫步,霞又从纷纷杂杂的记忆中清晰地走出来。
那是个星期天,阳光灿烂极了,天蓝得高远,我和几个朋友在山脚下的草地上玩儿,一个很轻柔的声音随风飘来,“阳光的味道真好”。我的心蓦然一惊,循声望去,一位中年妇女正揽着一个活泼美丽的小姑娘坐在青青草地上。中年妇女眯着眼,微仰了头,阳光洒满她的脸。
那上面漾着浅浅的幸福的笑意。
“妈妈,阳光是什么味道?我怎么闻不到啊。”女孩儿轻摇着妈妈的胳膊。中年妇女笑了,她拍拍女儿的头,“你闭上眼睛,用心去闻就能闻到了,”女孩儿真闭了眼睛,而且闭了很久,待她再睁开眼时,已经是满眼的晶莹,“妈妈,在黑暗里是不是很难受?”
中年妇女似乎没有看到女儿的眼泪,她又笑了,“傻孩子,妈妈怎么会难受呢?我能闻到阳光的味道,能听到风的歌声,还能听到你骨头生长的声音,妈妈快乐还来不及呢?”
我恍然间才明白,中年妇女原来是个盲人,这一发现,震得我心痛,不知怎的,霞抱着一团被子在夕阳余晖中幸福微笑的样子一下子涌现到我的眼前,曾经读过一篇文章《花开的声音》,当时怎么也不明白花开能有什么声音,但作者却说,花开有着极美丽动听的声音,但只有那些对生命充满热爱并以一颗感激之心去看待世界的人才会听到。
我紧紧闭上眼睛,用心去感受阳光的抚摸。风很温暖,轻轻柔柔像母亲的手。阳光融在风里,缓缓淌过我的脸,我的身和我的灵魂,有花和草的清香,有虫鸣和蝴蝶展翅的美妙之音,一切都好极了,生在这世上原本就是一种幸福。
有一股凉凉的东西顺着我的脸颊流下来,我知道那是久违了的眼泪。突然间,我闻到了一种味道,清清的,浅浅的,就像我们平平淡淡的生活。我想,这也许就是阳光的味道吧。
选自《星火》2003.7
Ánh nắng có thể có mùi hương gì? Cách đây rất lâu, một cô bé nghèo nhưng vui vẻ đã cho tôi biết mùi hương của nắng.
Thời học cấp hai, tôi sống ở một vùng quê hẻo lánh, nỗi vất vả ngày đó là điều mà ngày nay, sau mười mấy năm, không thể tưởng tượng được. Thị trấn nhỏ tồi tàn quá đỗi, trường học cũng đơn sơ đến mức chẳng giống một ngôi trường, mười mấy nữ sinh chúng tôi chen chúc nhau trong một gian phòng bằng đất, mùa hè còn đỡ, hễ đến mùa đông thì trong phòng vừa lạnh vừa ẩm, giống như một hố băng. Mỗi ngày, trước khi đi ngủ, chúng tôi đều không kìm được mà ta thán một hồi. Chỉ có Hà trước nay chưa từng có một lời than vãn, cô mặc áo vá, ăn bánh ngô dưa muối, lạnh đến nỗi gương mặt đỏ tấy lên, nhưng vẫn luôn nở nụ cười.
Bởi vì trời lạnh, phòng ẩm, nên chúng tôi thường ôm chăn ra ngoài phơi. Một lần, tôi cùng Hà đi gom chăn, đó là thời khắc đẹp nhất của buổi hoàng hôn, ánh chiều tà xiên xiên rực rỡ, chăn được phơi thật khô rồi, ôm trong lòng cảm giác mềm mại, ấm áp vô cùng. “Mùi hương của nắng thật tuyệt!” Hà vùi đầu vào trong đống chăn, hít thật sâu, “Ánh nắng có mùi hương gì?” tôi cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Hà cười bẽn lẽn, “Ngòn ngọt, âm ấm, mình cũng không nói rõ được, bạn cố ngửi thử thì sẽ cảm nhận được.”
Tôi làm theo lời Hà, nhưng chẳng ngửi thấy gì cả. Tuy nhiên, từ đó về sau, tôi nhớ mãi Hà, nhớ mãi những lời của cô.
Lần thứ hai tôi nghe có người nói đến mùi hương của nắng là rất nhiều năm sau đó, thời gian này tôi đã học xong cấp hai, cấp ba, đã lên đại học rồi ở lại tỉnh thành làm việc. Thời gian mười mấy năm vội vã trôi qua, câu chuyện của Hà cũng phôi phai dần. Mãi đến một ngày xuân tươi đẹp của năm trước, tôi đang đi dạo dưới chân núi thì hình ảnh Hà lại hiện về rõ rệt trong ký ức lộn xộn của tôi.
Đó là một ngày chủ nhật, ánh nắng vô cùng rực rỡ, trời xanh cao vời vợi, tôi cùng mấy người bạn đang chơi đùa trên bãi cỏ dưới chân núi thì một giọng nói êm dịu theo gió thoảng đến: “Mùi hương của nắng thật tuyệt!” Tôi bỗng giật mình kinh ngạc, nhìn về hướng phát ra giọng nói, một phụ nữ trung niên đang ôm một cô bé xinh đẹp, hoạt bát ngồi trên bãi cỏ xanh. Người phụ nữ trung niên lim dim mắt, hơi ngẩng đầu, ánh nắng rọi khắp gương mặt chị.
Trên gương mặt đó đang gợn lên nét cười hạnh phúc nhàn nhạt.
“Mẹ, ánh nắng có mùi hương gì? Sao con không ngửi thấy?” Cô bé lắc nhẹ cánh tay mẹ. Người phụ nữ trung niên mỉm cười, chị vỗ nhẹ vào đầu con gái, “Con nhắm mắt lại, dùng trái tim để ngửi thì mới có thể ngửi được.” Cô bé nhắm mắt lại thật, mà còn nhắm rất lâu, đến khi cô mở mắt ra lại thì đôi mắt đã loang loáng nước, “Mẹ, ở trong bóng tối khó chịu lắm phải không?”
Người phụ nữ trung niên dường như không nhìn thấy nước mắt của con gái, chị lại cười, “Con ngốc à, sao mẹ lại khó chịu chứ? Mẹ có thể ngửi được mùi hương của nắng, có thể nghe được tiếng ca của gió, còn có thể nghe được tiếng xương con phát triển, mẹ vui còn không kịp nữa là!”
Tôi bỗng vỡ lẽ, hóa ra người phụ nữ trung niên là một người mù, phát hiện này khiến tôi đau lòng, chẳng biết sao hình ảnh Hà đang ôm đống chăn mỉm cười hạnh phúc trong ánh chiều tà bỗng hiện lên trước mắt tôi. Tôi đã từng đọc một bài văn “Tiếng hoa nở”, lúc đó tôi không sao hiểu được hoa nở có thể có tiếng gì, nhưng tác giả lại nói hoa nở có âm thanh vô cùng tuyệt diệu, chỉ có những người tràn đầy tình yêu cuộc sống và nhìn nhận thế giới với tấm lòng biết ơn mới có thể nghe được.
Tôi nhắm nghiền mắt lại, dùng trái tim để cảm nhận sự vuốt ve của ánh nắng. Gió rất ấm áp, nhẹ nhàng, dịu dàng như tay của mẹ. Nắng hòa trong gió, từ từ lướt qua mặt tôi, thân thể tôi và linh hồn tôi, có hương thơm của hoa cỏ, có âm thanh tuyệt diệu của côn trùng râm ran và bươm bướm giương cánh, tất cả đều thật tuyệt, sống trên thế gian này vốn là một điều hạnh phúc.
Có cái gì lành lạnh chảy xuống má tôi, tôi biết đó là nước mắt đã rất lâu rồi không thấy. Bỗng nhiên tôi ngửi được một mùi hương, thanh thanh, thoang thoảng, giống như cuộc sống bình dị của chúng ta. Tôi nghĩ có lẽ đó chính là mùi hương của nắng.
0 responses on "阳光的味道 — MÙI HƯƠNG CỦA NẮNG"