Liên hệ ! 0906 778 713 | nshaihasg@gmail.com

Setup Menus in Admin Panel

送汤 — ĐƯA CANH

有一个星期没有来送汤了。真搞不懂他,已经退体了,又没事做,只是煮点汤拿过来,路途也不远,最近好像也变成很麻烦的事,总是三四天才能喝到一点汤水。

我已经习惯喝他煮的汤,贝母北杏煲西洋菜汤也好,槐花番茄鸡翼汤也好,是清热还是降血我都不在乎,以我个还是年轻人的年纪,几时轮到病会来找我?

总是说身体一定要照顾,不要等到出毛病时想补救都来不及,我就嫌他罗嗦。虽然家里只有两个人,我还是坚持要搬出来住,当然我样做也是为了Ken,那个我刚喜欢上的男人。

第一次煮汤给我喝,是在妈妈离开我们那一天开始。他总是一个人默默地照顾着我,无微不至。我也习惯了被宠的感觉,没有他,我就好像失去了什么,心里有一种难以言喻的慌!

说也奇怪,自从搬了出来,家里就常来一个叫双姨的女人,她是常去的诊疗所的护士,听说是个老处女。Ken笑说或许早就该有第二春了,是我的存在阻碍了他的发展,现在好啦,搬了出来成全了他,我也算做了件“孝顺”的事。

爱往诊疗所去也是最近的事,问他出了什么事,他总是摇摇头,他问我想喝什么汤,他去煮。

“我不是刚说要喝胡椒猪肚汤吗,怎么你忘了?”

他不应该忘记我爱喝种汤的,一个星期,已经七天了,七天没有汤喝,那是不可能的事,难道因为有了“他爱”,他把煮汤给我喝的“责任”都忘了?!

我打了个电话回家,没想到接电话的就是“他爱”。

“我要找。”心里的一股妒意使我的语气冷漠。

“你不是给你送汤去了吗?”对方温婉地说。

“送汤?他已经一个星期没有给我送汤了!”我近乎叫起来。

对方一阵沉默,停了良久,“……有些事情我不知道该不该跟你说……”

难道他们要宣布结婚,然后告诉我以后都不会来送汤了?我控制着自己易发怒的情绪。

“有什么你就说!”

我不知道自己是怎样奔下楼的,撞到人了没有,我只知道自己在拼命地跑,无头绪地乱跑,寻找一个已经越来越失去记忆的老人,他或许正找不到要去他女儿家的路!

“你不久前检查出来,证实得了老年痴呆症,他说过不能跟你说的……下午他煮了汤说要给你送去,我叫他不要去的,他说你喜欢喝西洋菜汤……他说你的家他一定会记得……”

双程交通的分界堤上,一个老人满头大汗地走来走去,手里提着一个汤罐,彷徨焦急得不知该往哪个方向走。

我认出那就是我的

汤罐里的汤已经凉了,双姨说傍晚出门了,就为了我可以有热汤喝,而现在已经快半夜。我一口一口地喝着汤,感觉它一点也没凉,还透着暖暖的热气。

汤真好喝!”

“好喝,我明天煮,再帮你送……”眼光里闪过一种茫然,好像极力寻思着他记忆里有关我的资料存案,然后遍寻不获般地焦急颤抖。

“不用了,,我以后不要再叫你送汤了!”我坚决地说。

“你……你不要喝我的……汤了?”

“不是,我决定搬回家跟你一起住,好吗?”

怔怔地望着我,我知道总有一天,他连我是谁都要忘记。不过,我已经决定要自己学煮汤,我要煮一辈子的汤给喝。

Đã một tuần nay bố không mang canh đến. Thật không thể hiểu nổi, bố đã nghỉ hưu rồi, ở nhà lại chẳng làm việc gì, chỉ nấu canh mang đến cho tôi, đường sá cũng chẳng xa xôi gì cho lắm, vậy mà gần đây hình như chuyện này đối với bố đã trở thành một chuyện rất phiền toái thì phải, phải ba bốn ngày tôi mới được uống canh một lần.

Tôi đã quen uống canh do bố nấu, canh cải xoong nấu với bối mẫu, bắc hạnh nhân cũng được, canh hoa hòe nấu với cà và cánh gà cũng được, là canh thanh nhiệt hay canh giúp hạ huyết áp cũng được, tôi đều không bận tâm, ở độ tuổi còn trẻ trung như tôi thì khi nào mới đến lượt tôi bệnh chứ?

Bố luôn nói là phải chăm sóc sức khỏe, đừng để đến lúc đổ bệnh rồi mới lo bồi dưỡng thì không kịp nữa, tôi luôn chê là bố nói nhiều. Tuy nhà chỉ có hai người, nhưng tôi vẫn cương quyết dọn ra ngoài ở, đương nhiên tôi làm như vậy một phần cũng là vì Ken, người con trai mà tôi vừa yêu.

Lần đầu tiên bố nấu canh cho tôi uống là từ ngày mẹ rời bỏ bố con chúng tôi. Bố luôn một mình âm thầm chăm sóc cho tôi từng li từng tí. Tôi cũng đã quen được bố cưng chiều, không có bố, tôi cảm giác như mình mất đi một thứ gì đó, trong lòng luôn có một cảm giác lo sợ không sao diễn tả bằng lời được!

Kể cũng lạ, từ ngày tôi dọn ra ngoài ở, trong nhà thường xuyên xuất hiện một người phụ nữ gọi là dì Song, dì ấy là y tá ở một phòng khám mà bố tôi thường đến khám, nghe nói dì ấy là một phụ nữ độc thân lớn tuổi. Ken cười nói rằng có lẽ từ lâu bố tôi đã tìm được mùa xuân mới, chính sự tồn tại của tôi đã làm cản trở sự phát triển tình cảm của hai người, bây giờ thì tốt rồi, tôi dọn ra ngoài coi như đã tạo điều kiện cho bố, cũng coi như tôi đã làm một việc “có hiếu” rồi.

Bố hay đến phòng khám cũng là việc gần đây thôi, tôi hỏi bố đã xảy ra chuyện gì thì ông luôn lắc đầu, ông hỏi tôi muốn uống canh gì để ông đi nấu.

“Chẳng phải con vừa nói với bố là con muốn uống canh bao tử heo hầm tiêu sao, sao bố lại quên rồi?”

Đáng ra bố không nên quên là tôi thích uống loại canh này chứ, một tuần rồi, đã bảy ngày qua, bảy ngày không có canh uống, đó là điều không thể chấp nhận được, chẳng lẽ vì ông có “người yêu”, nên quên hẳn “trách nhiệm” phải nấu canh cho tôi uống hay sao?!

Tôi gọi điện thoại về nhà, không ngờ người bắt máy lại chính là “người yêu của bố”.

“Tôi muốn gặp bố tôi.” Cơn ghen tức trong lòng khiến giọng điệu của tôi trở nên lạnh lùng.

“Không phải bố con mang canh đi cho con rồi sao?” đối phương dịu dàng nói.

“Mang canh cho tôi? Đã một tuần nay bố không mang canh cho tôi rồi!” tôi gần như gào lên.

Đối phương im lặng mãi một lúc lâu, “…Có một số việc dì không biết có nên nói cho con biết hay không…”

Chẳng lẽ họ muốn tuyên bố đám cưới, sau đó nói với tôi rằng sau này sẽ không mang canh cho tôi nữa ư? Tôi kìm nén tâm trạng dễ nổi nóng của mình.

“Có việc gì thì dì cứ nói đi!”

Tôi không biết mình đã lao xuống lầu như thế nào, có đụng phải người nào hay không, tôi chỉ biết rằng mình cứ lao đi với một tâm trạng rối bời, tôi lao đi tìm một người già đã dần dần mất đi kí ức của mình, có lẽ ông đang không tìm được đường đến nhà của con gái!

“Cách đây không lâu bố con đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện ông đã mắc chứng mất trí nhớ của người già, ông từng nói là không được cho con biết…lúc chiều ông nấu canh xong liền nói là phải mang canh cho con, dì bảo ông ấy đừng đi, nhưng ông nói con thích uống canh cải xoong…ông nói ông chắc chắn sẽ nhớ đường đi đến chỗ con….”

Trên con lươn phân cách của con đường hai chiều, một cụ già người đẫm mồ hôi đang đi tới đi lui, tay xách một cà men canh, trông ông có vẻ ngập ngừng và lo lắng không biết nên đi hướng nào.

Tôi nhận ra đó chính là bố tôi.

Canh trong cà men đã nguội lạnh, dì Song nói bố đi ra khỏi nhà từ lúc chiều chỉ để cho tôi được uống canh nóng, còn bây giờ đã sắp nửa đêm rồi. Tôi uống từng hớp từng hớp canh, cảm giác nó không hề nguội, mà trái lại nó còn tỏa ra một luồng khí âm ấm.

“Bố, canh này ngon lắm!”

“Ngon hả, vậy ngày mai bố lại nấu rồi mang đến cho con nữa…” trong ánh mắt của bố như thoáng vẻ mù mịt, dường như bố đang cố gắng lục tìm những tư liệu liên quan đến tôi trong kí ức của mình, sau đó người bố run run vì dường như không tìm được gì.

“Không cần đâu bố, sau này bố không cần mang canh đến cho con nữa!” tôi kiên quyết nói.

“Con… con không muốn uống… uống canh của bố nữa à?”

“Không phải đâu bố, con quyết định dọn về nhà sống chung với bố, được không bố?”

Bố ngơ ngác nhìn tôi, tôi biết sẽ có một ngày, bố không còn nhớ ra tôi là ai. Nhưng tôi đã quyết định mình sẽ học nấu canh, tôi muốn nấu canh cho bố uống cả đời.

Chức Phượng (st và dịch)

0 responses on "送汤 — ĐƯA CANH"

    Leave a Message

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

    X
    Chuyển đến thanh công cụ