一个月前我去香港,和李嘉诚吃了一次饭,感触非常大。李先生76岁,是华人世界的财富状元,也是大陆商人的偶像。大家可以想象,这样的人会怎么样?一般大人物都会等大家到来坐好,然后才缓缓出场,讲几句话。如果要吃饭,他一定坐在主桌,有个名签,我们企业界20多人中相对伟大的人会坐在他边上,其余人坐在其他桌,饭没有吃完,李大爷就应该走了。如果他是这样,我们也不会怪他,因为他是伟大的人物。
但是令我非常感动的是,我们进到电梯口,开电梯门的时候,李先生在门口等我们,然后给我们发名片,这已经出乎我们意料一一因为李先生的身份和地位已经不用名片了!但是他像做小买卖的商家一样给我们发名片。发名片后我们一个人抽了一个签,这个签就是一个号,就是的。我当时想为什么照相还要抽签,后来才知道,这是用心良苦,为了大家都舒服,否则怎么站呢?
抽号照相后又抽个号,说是吃饭的位置,又是为了大家舒服。最后让李先生说几句,他说也没有什么讲的,主要是来和大家见面。后来大家鼓掌让他讲,他就说:”我把生活当中的一些体会与大家分享吧。”然后看着几个者外,用英语讲了几句又用粤语讲了几句,把全场的人都照顾到了。他讲的是”建立自我,追求无我”就是让自己强大起来要建立自我,同时又要追求无我,把自己融入到生活和社会当中,不要给大家压力让大家感觉不到你的存在,来接纳你、喜欢你。
之后我们吃饭。我抽到的正好是挨着他隔一个人的位子,我以为可以就近聊天,但吃了一会儿,李先生起来了,说抱歉我要到那个桌子坐一会儿。后来,我发现他们安排李先生在每一个桌子坐15分钟,总共4桌,每桌都只坐15分钟,正好一小时。临走的时候他说一定要与大家告别握手,每个人都要握到,包括边上的服务人员,然后又送大家到电梯口,直到电梯关上才走。这就是他的追求无我,显然,在这个过程中他都做到了。
一个成功的人对生活的态度非常重要。我们在生活中经常看到一些人,做一些事情偶有所得,他的自我就会让别人不舒服,他的存在让你
感到压力,他的行为让你感到自卑,他的言论让你感到渺小,他的财富让你感到恶心,最后他的自我使别人无处藏身。李先生不一样,他在建立自我的同时追求无我,展现的是一种生活态度,更是一种人生境界。
Một tháng trước tôi đi Hồng Kông, ăn cơm một lần cùng với Lý Gia Thành, cảm xúc rất mạnh. Ông Lý 76 tuổi, là người giàu có số một của thế giới người Hoa, cũng là thần tượng của thương nhân đại lục. Mọi người có thể tưởng tượng, người như vậy sẽ như thế nào? Thông thường, những nhân vật lớn đều sẽ đợi mọi người đến ngồi yên ổn, sau đó mới từ từ xuất hiện nói vài câu. Nếu muốn ăn cơm, ông ấy nhất định ngồi ở bàn chính, có bảng tên, những người tương đối vĩ đại trong hơn hai mươi người giới doanh nghiệp chúng tôi ngồi bên trên cùng ông ấy, những người còn lại ngồi ở bàn khác, vẫn chưa ăn cơm xong, Lý đại gia sẽ rời khỏi. Nếu ông ấy như vậy, chúng ta cũng sẽ không trách ông ấy, bởi vì ông ấy là nhân vật vĩ đại.
Nhưng điều làm tôi vô cùng cảm động là khi chúng tôi bước ra cửa thang máy, ông Lý đang đợi chúng tôi ở ngoài cửa, sau đó trao danh thiếp cho chúng tôi, điều này đã vượt khỏi dự liệu của chúng tôi. Bởi vì thân phận và địa vị của ông Lý đã không cần đến danh thiếp nữa rồi! Nhưng ông ấy trao danh thiếp cho chúng tôi giống như là thương nhân buôn bán nhỏ. Sau khi trao danh thiếp, mỗi người chúng tôi rút một cái thẻ, cái thẻ này chính là một số. Khi đó tôi nghĩ tại sao chụp hình mà cũng phải rút thẻ, sau đó mới biết, điều này là việc hao tâm khổ trí, để mọi người đều thấy thoải mái, nếu không thì đứng thế nào đây?
Sau khi rút số chụp hình lại rút một số nữa, nói là vị trí ăn cơm, cũng là để mọi người thoải mái. Cuối cùng, để ông Lý nói vài câu, ông ấy nói rằng cũng không có gì để nói, chủ yếu là đến để gặp mặt mọi người. Sau đó mọi người vỗ tay, ông ấy bèn nói: “Tôi xin chia sẻ với mọi người vài điều lĩnh hội được trong cuộc sống.” Sau đó nhìn một vài người, nói vài câu tiếng Anh rồi lại nói vài câu tiếng Quảng, giao tiếp với tất cả mọi người có mặt. Điều mà ông ấy nói là “xây dựng tự ngã theo đuổi vô ngã”, chính là khiến bản thân mạnh lên, cần phải xây dựng tự ngã, đồng thời lại cần theo đuổi vô ngã, khiến bản thân hòa nhập vào trong cuộc sống và xã hội, không nên tạo áp lực cho mọi người, khiến mọi người không cảm nhận được sự tồn tại của bạn, để chấp nhận bạn, yêu quý bạn.
Sau đó, chúng tôi ăn cơm, số mà tôi rút được vừa hay là vị trí cách ông ấy một người, tôi cho rằng có thể tiến lại gần nói chuyện, nhưng ăn một lúc, ông Lý đứng dậy, nói xin lỗi tôi phải đến bàn kia ngồi một lát. Về sau, tôi phát hiện họ sắp xếp ông Lý ngồi mỗi bàn 15 phút, tổng cộng có bốn bàn, vừa tròn một tiếng. Khi sắp đi, ông nói nhất định phải bắt tay, tạm biệt mọi người, mỗi người đều phải bắt tay, kể cả những nhân viên phục vụ đứng ở bên, sau đó lại tiễn mọi người tới cửa thang máy, mãi tới khi thang máy đóng cửa mới đi. Điều này chính là “theo đuổi vô ngã” của ông ấy, rõ ràng trong quá trình này ông ấy đều làm được.
Thái độ của một người thành công đối với cuộc sống rất quan trọng. Trong cuộc sống, chúng ta thường nhìn thấy một số người làm một số việc ngẫu nhiên có thành quả, cái tôi của họ sẽ khiến người khác không thoải mái, sự tồn tại của họ khiến bạn cảm thấy áp lực, hành động của họ khiến bạn cảm thấy tự ti, lời lẽ của họ khiến bạn cảm thấy nhỏ bé, của cải của họ khiến bạn sợ, cuối cùng cái tôi của họ khiến người khác không có chỗ náu thân. Ông Lý không giống như vậy, ông ấy xây dựng tự ngã (cái tôi) đồng thời theo đuổi vô ngã (không còn cái tôi), điều thể hiện chính là một thái độ sống, càng là một cảnh giới nhân sinh.
PHẠM THANH HẰNG