战国时期,楚庄王亲自统率大军出外讨伐,结果大获全胜。当班师回到京城鄂都之时,百姓夹道欢迎,盛况空前。为了庆贺赫赫战功,庄王在渐台宴请群臣。文武百官谈笑风生,无不喜形于色。庄王举杯祝酒,与众卿同欢共乐,并召来嫔妃和群臣同席畅饮。
Thời Chiến Quốc, Sở Trang Vương đích thân thống lãnh đại quân đi chinh phạt, kết quả là toàn thắng trở về. Khi đại quân về đến kinh thành Ngạc Đô, bách tính trong thành đều đổ ra hai bên đường nghênh đón, cảnh chúc mừng rầm rộ chưa từng có. Để ăn mừng chiến công hiển hách, Trang Vương cho bày tiệc ở Tiệm Đài triệu quần thần cùng đến dự. Bá quan văn võ ai nấy đều vui mừng phấn khởi, chuyện trò rôm rả. Trang Vương nâng ly chúc mừng cùng các quan chung vui, đồng thời cho triệu Tần phi đến cùng chung vui với các quần thần.
此时,渐台上钟鼓齐鸣,歌舞不断,人们猜拳行令,兴致极高,不知不觉中日落西山。可是庄王兴犹未尽,遂命点起蜡烛夜宴,又命宠妃许姬斟酒助兴。
Lúc này, tiếng chiêng trống trên Tiệm Đài vang rền, ca múa liên tục, mọi người chơi trò đoán số ngón tay phạt uống rượu, vui mừng khôn xiết, mà không biết mặt trời đã xuống núi từ lúc nào. Nhưng Trang Vương vẫn chưa muốn chấm dứt cuộc vui nên lệnh cho người hầu thắp nến lên tiếp tục dạ yến, còn lệnh cho ái phi Hứa Cơ rót rượu giúp vui.
不料,忽然刮来一阵大风,蜡烛都被吹灭了,黑暗中,一个人趁着混乱竟然拉住了许姬的衣袖。
Không ngờ, một cơn gió lớn đột ngột thổi qua, làm tắt hết mọi ngọn nến, trong bóng tối, có một người nhân lúc hỗn loạn đã cố tình kéo tay áo của Hứa Cơ.
许姬恼怒,又不便声张,挣扎之中衣袖被撕破。直到她机警地扯断那人帽子上的缨带,那人才惊慌溜掉。许姬走到庄王跟前,附耳禀报了实情,并请庄王查办那个色胆包天之人。
Hứa Cơ nổi giận, nhưng lại không tiện hô hoán lên, trong lúc giằng co, tay áo bị xé rách. Mãi cho đến khi nàng nhanh trí giật đứt dải mũ của người đó, hắn mới hoảng sợ chuồn mất. Hứa Cơ đi đến bên Trang Vương, kề tai báo cáo sự việc và xin Trang Vương điều tra cho ra kẻ háo sắc bạo gan đó.
庄王听罢,沉吟片刻,吩咐左右先不要点蜡,然后命众卿解开缨带,摘下帽子,尽情畅饮。群臣闻言,纷纷解缨摘帽。这时庄王才命人掌灯点烛。在烛光之下,但见群臣绝缨饮酒,已无法辨认谁的缨带被扯断了。庄王就像没发生这件事一样,与众人饮至深夜方散。后来,庄王也再没提起此事。
Trang Vương nghe xong, trầm ngâm một lúc, dặn dò tả hữu hãy khoan thắp nến, sau đó lệnh cho các quan tháo dải mũ và bỏ mũ xuống để vui chơi hết mình. Quần thần nghe xong đều lần lượt làm theo. Lúc này, Trang Vương mới lệnh cho người hầu thắp nến lên. Dưới ánh nến, quần thần đều không có dải mũ ngồi uống rượu, không cách gì nhận ra được người nào đã bị đứt dải mũ. Trang Vương làm như chưa hề xảy ra chuyện này, tiếp tục cùng mọi người vui say đến tận khuya. Sau này, Trang Vương cũng không nhắc đến chuyện này nữa.
又过了几年,庄王出兵伐郑,命襄老为前军统帅。襄老回到营地后,召集属下商讨策略。其部将唐狡请命,愿为大军开道,不获全胜不返营。于是,唐狡只带百名亲兵,连夜奔袭而去。由于唐狡骁勇善战,郑军被杀得落荒而逃。庄王的后续大军竟一路未遇半个阻兵,直取郑国都城荥阳。
Vài năm trôi qua, Trang Vương xuất binh phạt Trịnh, lệnh cho Tương Lão làm thống soái tiền quân. Tương Lão sau khi trở về doanh trại, bèn triệu tập thuộc hạ đến bàn sách lược. Đường Giảo là một tướng dưới trướng của ông đã xin làm tiên phong cho đại quân, nếu không toàn thắng sẽ không trở về. Thế là, Đường Giảo chỉ dẫn theo 100 binh sĩ thân cận, công kích ngay trong đêm. Do Đường Giảo kiêu dũng thiện chiến, nên quân Trịnh bị đánh tan tác, phải tìm đường chạy trốn. Đại quân phía sau của Trang Vương không gặp một trở ngại nào trên đường đi, tiến thẳng vào chiếm được đô thành Huỳnh Dương của nước Trịnh.
庆功会上,庄王称赞襄老用兵神速,勇敢非凡。襄老却说:“实非老臣之力,而是部将唐狡孤胆制敌的功劳”。
Trong lễ mừng công, Trang Vương khen Tương Lão dụng binh thần tốc, dũng cảm phi phàm. Nhưng Tương Lão lại nói: “Thật ra không phải là công của lão thần, mà là công lao chống địch anh dũng của một mình Đường Giảo.”
庄王遂召见唐狡,并当众加倍赐赏。唐狡忙跪下道:“臣受君王之恩赐已经很厚了,哪敢再领赏?”庄王惊讶道:“寡人并不识卿,怎么说受过我的赏赐呢?”唐狡愧色满面,低声谢罪;“绝缨夜宴上扯住美人衣袖的就是罪臣。大王不究死罪,小臣感恩不忘,所以舍命相报。”
Trang Vương bèn cho triệu kiến Đường Giảo và ban thưởng hậu hĩ cho y trước mặt bá quan. Nhưng Đường Giảo vội vàng quỳ xuống nói: “Thần đã nhận sự ban ơn rất hậu của quân vương rồi, giờ đâu dám tiếp tục nhận thưởng?” Trang Vương ngạc nhiên hỏi: “Quả nhân chưa hề biết khanh, sao lại nói là đã từng nhận ân tứ của trẫm?” Đường Giảo sắc mặt hổ thẹn, thấp giọng tạ tội: “Người kéo áo mỹ nhân tại bữa tiệc cởi dải mũ chính là tội thần. Đại Vương đã không truy cứu tội chết, tiểu thần vô cùng cảm kích, cho nên thần nguyện xả thân báo ân.”
在场群臣听罢恍然大悟,面露敬佩之色。襄老不禁赞叹道:“倘若君王不能容人之过,谅人之短,而在绝缨夜宴上明烛治罪,又怎得唐狡的拚力死战呢?”
Quần thần lúc này mới chợt vỡ lẽ, mọi người đều tỏ vẻ kính phục. Tương Lão không kìm được, tán thán: “Nếu ngày trước, quân vương không khoan dung với tội lỗi của người khác, mà cho đốt đuốc lên tìm kẻ gây chuyện trị tội trong buổi dạ yến cởi dải mũ thì làm sao có chuyện Đường Giảo xả thân chiến đấu như hôm nay?”
Phạm Thanh Hằng
0 responses on "有容及大 — CÓ KHOAN DUNG MỚI ĐUỢC VIỆC LỚN"