三年前,他给她一个承诺。在恰当的时候,他会带她到他的家乡看海。
Ba năm trước, anh hứa với cô, vào lúc thích hợp, anh sẽ đưa cô về quê anh ngắm biển.
那时,他们正处于热恋之中。她说:“好啊。”但是三年后,一切物是人非,他移情别恋,爱上了另外一个女子,而她正和一个少年若即若离。
Khi đó, họ đang yêu nhau thắm thiết. Cô nói: “Được.” Nhưng sau ba năm, cảnh còn người mất, anh đã thay đổi, yêu một cô gái khác, còn cô thì đang lúc thân lúc sơ với một chàng trẻ tuổi.
她一直想看海。她说:“什么时候,去看一下海吧。”少年说“好啊,选一个恰当的时候。”
Cô luôn muốn ngắm biển. Cô nói: “Lúc nào đó, đi ngắm biển một chút đi.” Chàng trai nói: “Được thôi, chọn lúc nào thích hợp.”
她突然恼了,追问“什么才是恰当的时候?现在不是吗?”少年呆在那里,不明白她为什么会发火。她突然发现,这么多年了,自己还记着他,还在乎他说的“最恰当的时候”。
Cô bỗng nhiên nổi cáu, hỏi dồn: “Khi nào mới là lúc thích hợp? Bây giờ không được sao?”Người con trai ngẩn người ra đó, không hiểu tại sao cô lại nổi nóng. Cô bỗng nhiên nhận ra, nhiều năm như vậy rồi, mình vẫn còn nhớ anh, còn để ý đến câu nói “Lúc thích hợp nhất” của anh.
她离开了少年,不管他的伤心欲绝。与其说是不肯原谅少年,倒不如说是无法原谅他。她一个人坐了三天火车,终于看到了海。海并不是她想像的那样蓝,而是灰色的有着淡淡的腥味。
Cô chia tay chàng trai trẻ, bất kể sự đau khổ tuyệt vọng của cậu ấy. Thay vì nói không thể tha thứ cho chàng trai trẻ, chi bằng nói là không có cách nào tha thứ cho anh. Cô một mình ngồi xe lửa ba ngày, cuối cùng cũng thấy được biển. Biển không hề xanh như cô tưởng tượng, mà là màu xám và có mùi tanh nhàn nhạt.
她很失望。
Cô rất thất vọng.
回来后,她就郁郁寡欢,她老是想,是不是这世界上的事真的有“最恰当的时候”,譬如看海,现在并不是最佳季节。
Sau khi trở về, cô ủ rũ kém vui, cô cứ nghĩ, có phải sự vật trên thế giới này quả thực có “lúc thích hợp nhất”,ví như ngắm biển, bây giờ hoàn toàn không phải là mùa đẹp nhất.
她开始相信,也许当年他说得对。她一个人过着,春去秋来。
Cô bắt đầu tin có lẽ năm đó anh nói đúng. Cô sống một mình, xuân đi thu đến.
直到有人告诉她,他病了,而且病得不轻。传达这个消息的人,是他的朋友,他在说这番话时,似乎十分犹豫。
Mãi đến khi có người nói với cô, anh bệnh rồi, hơn nữa bệnh không nhẹ. Người báo tin này là bạn của anh, lúc anh ta nói chuyện này, hình như rất do dự.
她第一个念头就是想马上看到他。她知道这并不是恰当的时候,他的爱人也许在,或许他们还有孩子。
Ý nghĩ đầu tiên của cô là muốn lập tức đi thăm anh. Cô biết đây hoàn toàn không phải là lúc thích hợp, vợ anh có lẽ ở bên cạnh, hoặc là họ còn có con.
但是,她去了。一路上她的心扑通扑通地跳,就像第一次和他约会。
Nhưng cô đã đi. Trên đường đi, tim cô cứ đập thình thịch, giống như lần đầu tiên hẹn hò với anh.
病房在十楼,一个没有阳光的房子。他躺在病床上,身边没有一个人。一袋白色的输液袋挂在床头,她似乎听到那液体滴答、滴答地流进他的身体。
Phòng bệnh ở lầu mười, một căn phòng không có ánh sáng mặt trời. Anh nằm trên giường bệnh, bên cạnh không có ai. Một túi chứa chất dịch màu trắng treo ở đầu giường, cô gần như nghe được chất dịch đó tí tách chảy vào trong người anh.
他似乎己处于昏迷状态,但他仍然呻吟着。
Anh gần như đã rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng anh vẫn rên.
然后有人进来了。一个漂亮的女人,带着一个胖胖的女儿。这个漂亮的女人盯着她,不知道眼前这个女人为什么会走到她丈夫的病房里。
Sau đó, có người bước vào. Một phụ nữ xinh đẹp dẫn theo một bé gái tròn trĩnh. Người phụ nữ đẹp này chằm chằm nhìn cô, không biết cô gái trước mắt tại sao lại đi vào phòng bệnh của chồng cô.
她走了,很伤心。
Cô đi, vô cùng đau lòng.
第二天,他的朋友告诉她:“他走了,在最后时刻,他说他知道你来看过他,他说他以前曾经有些对不住你。”
Ngày hôm sau, bạn của anh nói với cô: “Anh ấy đã đi rồi, giờ phút cuối cùng, anh ấy nói anh ấy biết cô đã đến thăm, anh ấy nói trước đây anh ấy từng có chút không phải với cô.”
现在,她知道,她去看他的时候是最恰当的时候。想着想着,泪就流出来了。
Bây giờ, cô biết, lúc cô đi thăm anh là lúc thích hợp nhất. Cô cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, nước mắt tuôn rơi.
