毕淑敏
Tất Thục Mẫn
我们从小就习惯了在提醒中过日子。天气刚有一丝风吹草动,妈妈就说,别忘了多穿衣服。才相识了一个朋友,爸爸就说,小心他是个骗子。你取得了一点成功,还没容得快乐出声来,所有关切着你的人一起说,别骄傲!你沉浸在欢快中的时候,自己不停地对自己说:“千万不可太高兴,苦难也许马上就要降临……”我们已经习惯了在提醒中过日子。看得见的恐惧和看不见的恐惧始终像乌鸦盘旋在头顶。
在皓月当空的良宵,提醒会走出来对你说:注意风暴。于是我们忽略了皎洁的月光,急急忙忙做好风暴来临前的一切准备。当我们大睁着眼睛枕戈待旦之时,风暴却像迟归的羊群,不知在哪里徘徊。当我们实在忍受不了等待灾难的煎熬时,我们甚至会恶意地祈盼风暴早些到来。
风暴终于姍姍地来了。我们怅然发现,所做的准各多半是没有用的。事先能夠抵御的风险毕竟有限,世上无法预计的灾难却是无限的。战胜灾难靠的更多的是临门一脚,先前的惴惴不安帮不上忙。
当风暴的尾巴终于远去,我们守住零乱的家园。气还没有喘勻,新的提醒又智慧地响起来,我们又开始对未来充满恐惧的期待。
人生总是有灾难。其实大多数人早已练就了对灾难的从容,我们只是还没有学会灾难间隙的快活。我们太多注重了自己警觉苦难,我们太忽视提醒幸福。
请从此注意幸福 !
幸福也需要提醒吗?
提醒注意跌倒……提醒注意路滑……提醒受骗上当……提醒荣辱不惊……先哲们是提醒了我们一万零一次,却不提醒我们幸福。
也许他们认为幸福不提醒也跑不了的。也许他们以为好的东西你自会珍惜,犯不上谆谆告诫。也许他们太崇尙血与火,觉得幸福无足挂齿。他们总是站在危崖上,指点我们逃离未来的苦难。
但避去苦难之后的时间是什么?
那就是幸福啊!
享受幸福是需要学习的,当幸福即将来临的时刻需要提醒。人可以自然而然地学会感官的享乐,人却无法天生地掌握幸福的韵律。灵魂的快意同器官的舒适像一对孪生兄弟,时而相傍相依,时而南辕北辙。
幸福是一种心灵的振颤。它像会倾听音乐的耳朵一样,需要不断地训练。
简言之,幸福就是没有痛苦的时刻。它出现的频率并不像我们想象的那样少。人们常常只是在幸福的金马车已经驶过去很远,捡起地上的金鬃毛说,原来我见过它。
人们喜爱回味幸福的标本,却忽略幸福披着露水散发清香的时刻。那时候我们往往步履匆匆,瞻前顾后不知在忙着什么。
世上有预报台风的,有预报蝗虫的,有预报瘟疫的,有预报地震的。没有人预报幸福。
其实幸福和世界万物一样,有它的征兆。
幸福常常是朦胧的,很有节制地向我们喷洒甘霖。你不要总希冀轰轰烈烈的幸福,它多半只是悄悄地扑面而来。你也不要企图把水龙头拧得更大,使幸福很快地流失。而需静静地以平和之心,体验幸福的真谛。
幸福绝大多数是朴素的。它不会像信号弹似的,在很高的天际闪烁红色的光芒。它披着本色外衣,亲切温暖地包裹起我们。
幸福不喜欢喧嚣浮华,常常在暗淡中降临。贫困中相濡以沫的一块糕饼,患难中心心相印的一个眼神,父亲一次粗糙的抚摸,女友一个温馨的字条……这都是千金难买的幸福啊。像一粒粒缀在旧绸子上的红宝石,在凄凉中愈发熠熠夺目。
幸福有时会同我们开一个玩笑,乔装打扮而来。机遇、友情、成功、团圆……它们都酷似幸福,但它们并不等同不幸福。幸福会借了它们的衣裙,袅袅婷婷而来,走得近了,揭去帏幔,才发觉它有钢铁般的内核。幸福有时会很短暂,不像苦难似的笼罩天空。如果把人生的苦难和幸福分置天平两端,苦难体积庞大,幸福可能只是一块小小的矿石。但指针一定要向幸福这一侧倾斜,因为它有生命的黄金。
幸福有梯形的切面,它可以扩大也可以缩小,就看你是否珍惜。
我们要提高对于幸福的警惕,当它到来的时刻,激情地享受每一分钟。据科学家研究,有意注意的结果比无意要好得多。
当春天来临的时候,我们要对自己说,这是春天啦!心里就会泛起茸茸的绿意。
幸福的时候,我们要对自己说,请记住这一刻!幸福就会长久地伴随我们。
那我们岂不是拥有了更多的幸福!
所以,丰收的季节,先不要去想可能的灾年,我们还有漫长的冬季来得及考虑这件事。我们要和朋友们跳舞唱歌,渲染喜悦。既然种子已经回报了汗水,我们就有权沉浸幸福。不要管以后的风霜雨雪,让我们先把麦子磨成面粉,烘一个香喷喷的面包。
所以,当我们从天涯海角相聚在一起的时候,请不要踌躇片刻后的别离。在今后漫长的岁月里,有无数孤寂的夜晚可以独自品尝愁绪。现在的每一分钟,都让它像纯净的酒精,燃烧成幸福的淡蓝色火焰,不留一丝渣滓。让我们一起举杯,说:我们幸福。
所以,当我们守候在年迈的父母膝下时,哪怕他们鬓发苍苍,哪怕他们垂垂老矣,你都要有勇气对自己说:我很幸福。因为天地无常,总有一天你会失去他们,会无限追悔此刻的时光。
幸福并不与财富地位声望婚姻同步,这只是你心灵的感觉。
所以,当我们一无所有的时候,我们也能夠说:我很幸福。因为我们还有健康的身体。当我们不再享有健康的时候,那些最勇敢的人可以依然微笑着说:我很幸福。因为我还有一颗健康的心。甚至当我们连心也不再存在的时候,那些人类最优秀的分子仍旧可以对宇宙大声说:我很幸福。因为我曾经生活过。
常常提醒自己注意幸福,就像在寒冷的日子里经常看看太阳,心就不知不觉暖洋洋亮光光。
Từ thuở bé chúng ta đã quen sống trong sự nhắc nhở. Mới hơi trái gió trở trời một chút, mẹ đã nhắc “đừng quên mặc thêm áo đấy”. Mới quen một người bạn, bố đã nhắc “cẩn thận kẻo bị nó lừa đấy”. Bạn đạt được chút thành công, còn chưa cho phép mình reo vui thì tất cả những người quan tâm bạn đã đồng thanh “Đừng kiêu ngạo!” Khi bạn đang đắm chìm trong niềm vui thì bản thân đã không ngừng nhắc nhở chính mình rằng: “Đừng bao giờ quá vui sướng, khổ nạn không chừng sẽ ập đến tức thì…” Chúng ta đã quen sống trong sự nhắc nhở. Những nỗi sợ hãi hiện hữu và chưa hiện hữu cứ như con quạ đen lượn lờ trên đầu.
Giữa đêm trăng thanh vằng vặc, nhắc nhở sẽ bước đến bên bạn thủ thỉ rằng: “Coi chừng có bão.” Thế là chúng ta bỏ qua ánh trăng sáng ngời để vội vội vàng vàng bắt tay vào mọi công tác chuẩn bị trước khi bão đến. Khi chúng ta còn đang căng mắt trong tư thế túc trực sẵn sàng thì cơn bão kia lại như đàn cừu về trễ, không biết đang nhởn nhơ chốn nào. Khi thực sự không còn chịu đựng nổi sự giày vò của việc chờ đợi tai nạn đến, chúng ta thậm chí sẽ ác ý cầu mong cho bão mau đến sớm.
Cơn bão cuối cùng cũng đủng đỉnh lê gót tới. Chúng ta buồn bã phát hiện ra rằng mọi sự chuẩn bị quá nửa đều vô dụng. Những rủi ro có thể ngăn chặn trước suy cho cùng là có hạn, mà những hiểm họa không thể dự đoán trước trên thế giới lại vô hạn. Bí quyết chiến thắng tai họa phần nhiều dựa vào đòn đánh quyết định ở thời điểm sát nút, thấp thỏm lo sợ trước chẳng giúp được gì.
Khi cái đuôi cơn bão cuối cùng đã đi xa, chúng ta ở lại căn nhà bừa bộn. Còn chưa kịp thở, nhắc nhở mới lại vang lên đầy lý trí, chúng ta lại bắt đầu sự chờ đợi tương lai với đầy ắp nỗi lo.
Đời người luôn có những rủi ro. Thực ra đa số người đã sớm luyện thành sự ung dung trước tai họa, chẳng qua chúng ta vẫn chưa học được cách sống lạc quan giữa khe hở của rủi ro mà thôi. Chúng ta quá chú trọng việc cảnh giác tai họa, quá xem nhẹ việc nhắc nhở hạnh phúc.
Xin từ nay hãy chú ý đến hạnh phúc!
Hạnh phúc cũng cần nhắc nhở ư?
Nhắc coi chừng trượt ngã… nhắc coi chừng đường trơn… nhắc coi chừng mắc lừa… nhắc đừng nề hà vinh nhục… các bậc hiền triết đã nhắc nhở chúng ta cả 1001 lần, song lại không nhắc nhở chúng ta về hạnh phúc.
Có lẽ họ cho rằng hạnh phúc dù không nhắc nhở thì cũng chẳng chạy đi đâu được. Có lẽ họ nghĩ những thứ tốt đẹp bạn tự biết quý trọng, đâu cần khẩn thiết khuyến cáo. Có lẽ họ quá sùng bái máu và lửa, cảm thấy hạnh phúc không đáng phải nhắc đến. Họ luôn đứng trên bờ vực nguy hiểm mà chỉ dẫn chúng ta thoát khỏi những khổ nạn sắp xảy ra.
Nhưng khoảng thời gian sau khi đã tránh khỏi khổ nạn là gì?
Đó chính là hạnh phúc!
Hưởng thụ hạnh phúc cũng cần phải học cách, khi hạnh phúc sắp ghé đến cũng cần nhắc nhở. Con người có thể học được cách hưởng thụ niềm vui của giác quan một cách rất tự nhiên, song lại bẩm sinh không thể nắm bắt được nhịp điệu của hạnh phúc. Niềm vui của linh hồn và sự dễ chịu của các bộ phận cơ thể như một cặp anh em song sinh, khi thì khăng khít gắn bó, lúc lại “kẻ ngược người xuôi”.
Hạnh phúc là một sự rung động trong tâm hồn. Nó giống như đôi tai lắng nghe những điệu nhạc, cần không ngừng rèn luyện.
Tóm lại, hạnh phúc chính là thời khắc không có đau khổ. Tần số xuất hiện của nó không hề ít như chúng ta tưởng tượng. Thường chỉ khi cỗ xe ngựa hoàng kim của hạnh phúc đã chạy qua rất xa, người ta mới nhặt lên chiếc lông bờm vàng trên mặt đất mà nhủ rằng “Thì ra mình từng gặp nó”.
Người ta thích nghiền ngẫm lại tiêu bản của hạnh phúc mà bỏ qua những thời khắc hạnh phúc dìu dịu tỏa hương. Những lúc đó chúng ta luôn thoăn thoắt bước chân, nhìn trước ngó sau, chẳng biết đang bận bịu việc gì.
Trên thế giới có trung tâm dự báo bão, dự báo nạn châu chấu, dự báo ôn dịch, dự báo động đất. Không có ai dự báo hạnh phúc.
Thực ra hạnh phúc cũng giống như vạn vật trên thế giới, có dấu hiệu riêng của nó.
Hạnh phúc thường rất mông lung, phun tưới những cơn mưa ngọt lành cho chúng ta một cách ít ỏi. Bạn đừng luôn trông đợi một hạnh phúc tưng bừng giòn giã, đa số hạnh phúc chỉ thầm lặng thốc tới trước mặt. Bạn cũng đừng cố ý vặn lớn van xả, sẽ khiến hạnh phúc nhanh chóng trôi mất, mà cần thật bình tĩnh, dùng trái tim bình lặng để cảm nhận giá trị chân thực của hạnh phúc.
Hạnh phúc đa số rất giản dị. Nó không giống như pháo hiệu lóe lên ánh sáng đỏ ở thật cao trên không trung. Nó khoác chiếc áo choàng với màu sắc nguyên sơ, thân thiết và ấm áp phủ bọc lấy chúng ta.
Hạnh phúc không thích sự ồn ào hào nhoáng, thường ghé đến trong lớp màu ảm đạm. Một miếng bánh sẻ chia trong lúc khốn cùng, một ánh mắt chung sức đồng lòng trong hoạn nạn, một cái vuốt ve thô ráp của cha, một tin nhắn ấm lòng của bạn gái… Đó đều là những hạnh phúc ngàn vàng khó mua. Như từng viên hồng ngọc đính trên vạt lụa cũ, càng sáng lên rực rỡ trong cảnh thê lương.
Đôi khi hạnh phúc cũng đùa giỡn chúng ta, ghé đến trong lớp vỏ hóa trang. Cơ hội, tình bạn, thành công, đoàn tụ… tất cả đều hệt như hạnh phúc, song tất cả hoàn toàn không đồng nghĩa với hạnh phúc. Hạnh phúc sẽ mượn những bộ xiêm áo ấy thướt tha lướt đến, khi đến sát bên, gỡ xuống chiếc màn che, mới nhận ra thứ lõi cứng chắc như sắt thép bên trong. Hạnh phúc đôi khi rất ngắn ngủi, không giống như tai họa luôn trùm kín bầu trời. Nếu đặt hạnh phúc và khổ nạn của cuộc đời lên hai bên cân tiểu li sẽ thấy, khổ nạn thể tích khổng lồ, còn hạnh phúc có thể chỉ là một mảnh quặng nhỏ xíu, nhưng kim chỉ nhất định sẽ lệch về hướng hạnh phúc, bởi lẽ nó có chất vàng của sinh mệnh.
Hạnh phúc có mặt cắt hình thang, có thể mở rộng, cũng có thể thu nhỏ, tùy thuộc vào bạn có qúy trọng nó hay không.
Chúng ta cần đề cao “cảnh giác” với hạnh phúc, khi nó đến, hãy nồng nhiệt tận hưởng từng phút giây. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, kết quả của việc có chú ý theo dõi sẽ tốt hơn nhiều so với vô ý.
Khi xuân đến, chúng ta phải tự nhủ với mình rằng, giờ là mùa xuân rồi! Trong lòng sẽ chan chứa xanh rờn ý xuân.
Khi hạnh phúc, chúng ta nên bảo với mình rằng, hãy nhớ kỹ phút giây này! Hạnh phúc sẽ đồng hành dài lâu với chúng ta.
Vậy chẳng phải chúng ta đã có thêm nhiều hạnh phúc rồi sao!
Cho nên, lúc vụ mùa bội thu, khoan hãy nghĩ đến những năm thiên tai, chúng ta còn có cả một mùa đông dằng dặc để kịp lo nghĩ chuyện này. Chúng ta nên cùng bạn bè nhảy múa hát ca, điểm tô cho sự vui vẻ. Hạt giống đã báo đáp những giọt mồ hôi, chúng ta có quyền đắm chìm trong hạnh phúc. Đừng nên lo nghĩ những chuyện mưa gió bão bùng sau này, trước tiên hãy để chúng ta xay lúa mì thành bột, nướng một ổ bánh mì thơm phưng phức.
Cho nên, khi chúng ta tương phùng nơi góc bể chân trời, xin đừng lưỡng lự vì giây phút biệt ly sau đó. Trong những tháng năm đằng đẵng sau này, có vô số đêm cô độc để một mình nếm trải nỗi sầu. Từng giây từng phút trong hiện tại, hãy để nó như chất cồn tinh khiết, cháy thành ngọn lửa xanh nhàn nhạt của hạnh phúc, không lưu lại vết cặn nào. Hãy để chúng ta cùng nâng ly và nói: Chúng ta hạnh phúc.
Cho nên, khi chúng ta hầu hạ bên gối cha mẹ tuổi già bóng xế, dẫu cho cha mẹ tóc đã bạc phơ, dẫu cho cha mẹ ngày một già nua, bạn đều phải dũng cảm tự nhủ với mình rằng: Tôi rất hạnh phúc. Bởi trời đất biến đổi vô thường, rồi sẽ có một ngày bạn mất đi họ, sẽ luyến tiếc vô hạn khoảng thời gian của giây phút này.
Hạnh phúc không cùng nhịp bước với phú quý, địa vị, danh vọng, hôn nhân, đây chỉ là cảm giác trong lòng bạn mà thôi.
Cho nên, khi trắng tay, chúng ta cũng có thể nói: Tôi rất hạnh phúc. Bởi chúng ta vẫn còn tấm thân khoẻ mạnh. Khi chúng ta đã không còn được hưởng sự khỏe mạnh, những con người dũng cảm nhất vẫn có thể mỉm cười bảo rằng: Tôi rất hạnh phúc. Bởi tôi vẫn còn một trái tim khỏe mạnh. Thậm chí ngay cả khi trái tim cũng không còn tồn tại thì những con người ưu tú nhất vẫn có thể lớn tiếng nói với cả vũ trụ rằng: Tôi rất hạnh phúc. Bởi tôi từng được sống.
Thường xuyên nhắc nhở mình chú ý đến hạnh phúc, cũng giống như thường xuyên ngắm ánh mặt trời trong những ngày đông lạnh lẽo, trái tim không biết tự lúc nào đã trở nên thật ấm áp, thật sáng trong.
0 responses on "提醒幸福 — NHẮC NHỞ HẠNH PHÚC"