2004年初,我和男友彭成栋来到北京打工。我们是甘肃老乡,他具备我们那个西北小山村男人的典型特点:实在、憨厚。如果找要求他来点什么浪漫,他总会推辞说:“烛光晚餐?花哨;豪华包厢?花眼;花前月下?花钱……”末了,他会再加一句:“优游,咱们踏踏实实攒钱吧,少奢侈一次,就够我们以后添置一把椅子。”然后,再给我一个含情脉脉的眼神……
Đầu năm 2004, tôi và bạn trai Bành Thành Đống đến Bắc Kinh làm công. Quê của chúng tôi ở Cam Túc, anh ta vốn có đặc điểm điển hình của con trai thôn Tiểu Sơn vùng Tây Bắc chúng tôi: thật thà, chất phác. Nếu tôi đòi anh có chút gì lãng mạn, anh sẽ luôn từ chối nói rằng: “bữa+ tối dưới ánh nến? lòe loẹt; ghế ngồi lô riêng xa xỉ? mắt viễn; trước hoa dưới nguyệt? tốn tiền….” cuối cùng anh lại thêm một câu: “Ưu Du, chúng ta hãy thiết thực để dành tiền đi, bớt xa xỉ một lần sẽ đủ để sau này chúng ta đặt thêm một cái ghế.” Rồi anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt chứa chan tình cảm…..
彭成栋的“实在”是我爱上他的主要原因。但最近一段时间,我对他的“实在”慢慢有了看法。
Sự thật thà của Bành Thành Đống là nguyên nhân chủ yếu khiến tôi yêu anh. Nhưng dạo gần đây, đối với sự “thật thà” của anh tôi dần dần đã có cách nhìn.
我们办公室有一个叫小芊的女孩,她的男朋友每月送一次花,耀眼地摆放在办公桌上,把她全身照得光亮。
Văn phòng làm việc của chúng tôi có một người con gái tên là Tiểu Thiên, bạn trai cô ấy mỗi tháng tặng hoa một lần, đặt chói mắt trên bàn làm việc, tỏa sáng khắp cả người cô ấy.
我好羡慕她啊!见到彭成栋的时候,我铁青着脸不说话。他得知我不高兴的原因后,连忙道歉说:“其实,我也知道,哪个女孩子不喜欢花?但你能想像吗?10元、20元钱,对我俩来说都很珍贵,能给家里买好多有用的东西啊!”接着,他又给我讲了一个辛酸故事:“以前,我爱抽烟,买了好多一次性打火机。一次回家,我妈说,成栋,你用过的打火机别扔好吗?家里可以用来生火起灶……”看他严肃的样子,又不像是说笑话。也难怪,我们那个小山村的人,愿望都是那么朴实。过去我最大的愿望是给家里装部电话,去年终于装上了,可现在打过去,总提示“对不起,您拨叫的电话已欠费停机”,原来,一个月18元的月租费,妈妈都觉得贵……
Tôi thật ngưỡng mộ cô ấy! Khi gặp Bành Thành Đống tôi xụ mặt không nói. Sau khi biết được nguyên nhân tôi không vui, anh liền nói xin lỗi: “Thực ra, anh cũng biết, con gái nào lại không thích hoa? Nhưng em có thể tưởng tượng không? 10 đồng, 20 đồng đối với chúng ta mà nói đều rất quý, có thể mua được bao nhiêu là thứ hữu dụng trong nhà!” Tiếp đến, anh lại kể cho tôi nghe một câu chuyện đau xót: “Trước đây, anh rất ghiền thuốc, một lần mua bao nhiêu là bật lửa. Một lần về nhà, mẹ anh nói, Thành Đống, con xài qua bật lửa đừng có vứt đi, biết không? Trong nhà có thể dùng nó để thắp đèn…” nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, không giống như là nói đùa. Cũng khó trách, người trong thôn Tiểu Sơn chúng tôi, ước mơ đều chất phác như thế. Năm ngoái, ước nguyện lớn nhất của tôi là lắp cho nhà một máy điện thoại, cuối cùng năm ngoái đã lắp được, nhưng bây giờ gọi về, luôn nghe nhắc nhở “Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi nợ phí nên bị cắt máy”, thì ra, mỗi tháng tiền phí 18 đồng, mẹ đã cảm thấy đắt….
其实成栋说的没有错,但我的内心深处仍然有点失落。我住单位宿舍,彭成栋则租了一间8平方米的平房。他老向我吹嘘:“房东是退了休的老园丁,对我特好,免费提供热水……”看着他眉飞色舞,我心里竟有些淡淡的悲伤,心想:“你彭成栋哪怕只送一次花给我,让我在同事面前长长脸也好啊!”看到我不快乐,彭成栋想了想,突然一本正经地说:“优游,以后我每周送花给你,让你上班时泡在花香里,好吗?”
Quả thực điều Thành Đống nói không có gì sai, nhưng tận sâu thẳm trong trái tim tôi vẫn có chút mất mát. Tôi ở kí túc xá công ty, Bành Thành Đống thì thuê một căn phòng trệt 8 mét vuông. Anh luôn khoe với tôi: “chủ nhà là bác Đinh làm vườn đã về hưu, đặc biệt tốt với anh, cung cấp nước nóng miễn phí….” nhìn anh mặt mày vui vẻ đắc ý, lòng tôi lại hơi đau, trong lòng nghĩ: “Bành Thành Đống cho dù anh chỉ tặng hoa cho em một lần để em nở mặt trước đồng nghiệp cũng được!” Nhìn thấy tôi không vui, Bành Thành Đống nghĩ ngợi, đột nhiên nói một cách đứng đắn: “Ưu Du, sau này mỗi tuần anh sẽ tặng hoa cho em để lúc em đi làm ngộp trong hương hoa, được không?
我摇摇头,因为“抠门”的他舍不得掏钱,为讨我的欢心,闹过好几次笑话。有一次,他看了一篇叫《画朵玫瑰送给你》的文章,男主角是个清贫的画家,在情人节早晨,用五彩的画笔描绘了两朵绚烂的玫瑰,送给心上人……于是他便暗自策划了一次“浪漫”行动。
Tôi lắc đâu, vì không nỡ moi tiền của anh “hà tiện”, để lấy lòng tôi anh làm thật nhiều trò cười. Có một lần, anh đọc một bài văn tên là “Vẽ đóa hoa hồng tặng em”, nam nhân vật chính là một họa sĩ thanh bần, vào sáng sớm ngày lễ tình nhân, anh ta vẽ hai đóa hoa hồng rực rỡ bằng cây bút 5 màu tặng cho người trong tim…. thế là anh liền âm thầm trù tính một lần hành động “lãng mạn”.
一天上午,同事们看见我,都诡异地笑,小芊鬼头鬼脑地送过来一份传真,说:“小游,看不出来啊,彭成栋是个画家!不过,干吗送你朵‘残疾玫瑰’呢?”可不是!彭成栋的玫瑰画得虽有模有样,偏赶上我们这边传真机缺墨,“玫瑰”便成残花败叶了。
Có một buổi sáng các đồng nghiệp nhìn tôi đều cười một cách khác lạ, Tiểu Thiên lén đưa một bản fax nói: “ Tiểu Du, nhìn không ra, Bành Thành Đống là một họa sĩ! Nhưng sao tặng cô đóa “hoa hồng tàn tật” chứ?” Đúng rồi! Hoa hồng của Bành Thành Đống vẽ tuy có đủ hình đủ dạng nhưng chạy trên máy fax thiếu mực của chúng ta nên “hoa hồng” đã biến thành hoa tàn lá rách.
第二回送花,他美其名曰“借花献佛”。原来,他在报纸上看到一则广告,凡是答对全部“脑筋急转弯”的读者,均可获赠一捧鲜花。他赶紧抄下来,吭哧吭哧答题……然后,果然接到电话:“恭喜您,您答对了!”
Lần thứ hai tặng hoa, anh viết cái tên rất hay “mượn hoa hiến phật”. Hóa ra anh nhìn thấy trên báo một mục quảng cáo, tất cả độc giả đáp đúng toàn bộ “động não nhanh”, thì đều được tặng một lẵng hoa tươi. Anh liền vội vàng chép lại, hì hục giải đề…. Sau đó, quả nhiên nhận được điện thoại: “Chúc mừng bạn, bạn đã đáp đúng rồi!”
于是,那一天我按照彭成栋的吩咐,从早等到晚,翘首以待那捧鲜花,心里还美滋滋地猜测:一捧,多大的一捧?怕都抱不过来吧?等得脖子发酸的时候,一个神色比我还疲倦的小伙子走进办公室,把一根黑乎乎的东西递给我——只有一朵玫瑰,还是蔫的,有气无力地在我手心里耷拉着!
Thế là, ngày hôm đó tôi theo sự dặn dò của Bành Thành Đống từ sáng đến tối, ngẩng đầu để đợi lẵng hoa tươi đó, trong lòng còn sung sướng dự đoán: một lẵng, một lẵng cỡ bao lớn? Sợ ôm không nổi quá? Đợi đến khi cái cổ phát mỏi, thì có một anh thần sắc mệt mỏi như tôi đi vào văn phòng, cầm một cái gì đen đen đưa cho tôi_ chỉ có một đóa hoa hồng, còn ủ rủ, không có chút sức lực gục xuống trong tay tôi.
小伙子解释说:“我们报社本想做个广告,谁知全城的人都来劲了。您是我跑的第107家,对不起,我得赶紧走,还有人等着呢……”人家报社也不容易,谁能预料像彭成栋这样爱“捡便宜”的家伙这么多?
Anh ta giải thích: “Báo của chúng tôi vốn muốn làm quảng cáo, ai biết người cả thành phố đều hăng hái như thế. Cô là nhà thứ 107 tôi chạy đến, xin lỗi tôi phải đi gấp, vẫn còn người đợi…” Tòa báo người ta cũng không dễ, ai có thể dự tính được những người thích “lấy rẻ” như Bành Thành Đống lại nhiều như thế?
虽然这两次收花经历让我洋相出尽,我却不怪成栋。他虽然“智商”不高,却“情商”可嘉。
Tuy đã hai lần tặng hoa khiến tôi làm trò cười cho thiên hạ nhưng tôi không trách Thành Đống. Tuy anh “chỉ số thông minh” không cao nhưng về “chỉ số tình yêu” thì lại đáng khen.
3月底的一天,我在办公室整理文档,一个小男孩捧着一大束火红的郁金香进来了。一望而知,那是上等品种的郁金香,花枝挺拔,花朵饱满。谁能想到,在众人惊讶的眼光中,郁金香竟然史无前例地落入了我这个乡巴佬手中。我心花怒放,赶紧翻找花束底部的那张小纸片:“送给我最爱的优游,这是我送的第一束‘礼拜花’,否极泰来希望在——彭成栋。”
Một ngày cuối tháng 3, tôi chỉnh lý hồ sơ ở văn phòng, một bé trai bê một bó hoa tulip lớn đỏ rực bước vào. Mới nhìn là biết, đó là loại tulip thượng đẳng, cành hoa mới nhổ, đóa hoa căng tràn, ai có thể ngờ được, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, bó hoa tulip xưa nay chưa từng có lại rơi vào trong tay kẻ quê mùa như tôi đây. Tôi vui mừng như mở cờ trong bụng, vội vàng lật tìm tờ giấy nhỏ dưới đáy bó hoa: “Tặng cho Ưu Du yêu quý nhất của anh, đây là bó ‘hoa tuần’ thứ nhất anh tặng em, mong hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai_Bành Thành Đống.”
我惊喜万分!这个星期,是我最窘迫的时分。公司在月初发出工资后,家里来电话说,父亲突发急病。我一着急,把工资只留下100元买日用品,其余全部寄回了家……现在,我既为没钱过日子发愁,又担心父亲的病情,心情简直一团糟。这束郁金香,加上最后这句“否极泰来希望在”,让我悲喜交加……
Tôi hết sức vui mừng! Tuần này đang là lúc tôi quẫn bách nhất. Sau khi công ty phát lương đầu tháng, nhà tôi gọi điện thoại nói, cha đột nhiên phát bệnh nặng. Tôi lo lắng chỉ chừa lại 100 đồng trong tiền lương để mua thức ăn hàng ngày, còn lại toàn bộ gửi về nhà…. Bây giờ, tôi đã buồn khổ vì không có tiền sống qua ngày, lại còn lo lắng cho bệnh tình của cha, tâm trạng luôn rối bời. Bó hoa tulip này cuối cùng thêm câu “mong hết bỉ cực đến hồi thái lai” khiến tôi buồn vui lẫn lộn….
一个星期后,那个阳光小男孩又来了,这次他带来一捧风信子。蓝色的花,密密的呈钟状下垂,艳丽无比,整个大楼都弥漫着它的芳香。这次卡片上,彭成栋写着:“好事多多任你采。”没错儿,工资刚发,略有提高,头儿刚表扬过我,说一拨儿文员中我处理文档最为认真稳妥。家里也打电话来,说父亲的病好多了……
Một tuần sau, thằng nhóc mang ánh sáng mặt trời đó lại đến, lần này nó đem một lẵng huệ dạ hương. Hoa màu xanh, hình bầu dục chi chít rũ xuống, tươi đẹp vô cùng, cả dãy lầu đều tràn ngập hương thơm của nó. Trên tấm thiệp lần này, Bành Thành Đống viết: “Nhiều tin vui cho em đây.” Thật tốt, lương vừa phát, có tăng chút đỉnh, xếp vừa khen ngợi anh, nói trong số nhân viên làm văn phòng thì anh là người xử lý văn kiện cẩn thận và ổn thỏa nhất. Cũng đã gọi điện thoại về nhà, được biết bệnh của cha đỡ hơn nhiều rồi…..
又一个礼拜过后,那小男孩送来了三朵散发着幽香的玉兰花。成栋在卡片上写道:“埋头做事最自在。”他又在借花儿劝我了。我跟他唠叨过,办公室人精太多,会偷懒、嘴巴甜的大有人在,惟独我,是个老实疙瘩。
Lại một tuần sau, thằng nhóc đó đem đến ba đóa hoa ngọc lan tỏa hương thơm thoang thoảng, trên thiệp Bành Thành Đống viết: “Say mê làm việc là thoải mái nhất.” Anh lại mượn hoa để khuyên tôi. Tôi dong dài với anh, người thạo đời trong phòng làm việc quá nhiều sẽ biếng nhát, có nhiều người miệng lưỡi ngọt ngào, chỉ có em là mụn cơm thật thà.
再下一个礼拜,当我又在一大堆工作和烦心事中陷入低潮时,收到了一篮子玲珑可爱的丁香花。这次他写的是:“乐观如桨爱如海。”我感动得要死……
Lại một tuần nữa, lúc tôi còn đang bị vây hãm trong một đống công việc và những chuyện phiền lòng thì nhận được một giỏ hoa đinh hương xinh xắn dễ thương. Lần này anh viết: “ Lạc quan như mái chèo yêu biển.” Tôi hết sức cảm động…
我的“礼拜花”很快成为全公司人茶余饭后的谈资:“一个礼拜送一大捧花,小游的男朋友该多么浪漫,多么有钱!”然而小芊,她的男朋友以前一月送一次玫瑰,让她出尽风头,如今我这前无古人的“礼拜花”凭空冒出来,让她心里头酸溜溜的。她问我:“你换男朋友了?”“没有,还是成栋。”我底气十足地回答。小芊转动眼睛,说:“那真是奇怪了,彭成栋转性了?发财了?突然之间,对你那么慷慨大方?更奇怪的是,市面上的花儿不外乎玫瑰、郁金香、百合和马蹄莲,你的花儿怎么尽是些少见的?什么风信子、玉兰花、了香……奇怪,真奇怪!”
“Tuần lễ hoa” của tôi đã nhanh chóng trở thành đề tài lúc trà dư tửu hậu của cả công ty: “Một tuần tặng một lẵng hoa lớn, bạn trai của Tiểu Du đúng thật quá lãng mạn và có tiền!” Còn Tiểu Thiên, bạn trai của cô ấy trước đây một tháng tặng hoa hồng một lần, để cô ấy được nổi trội, bây giờ “tuần lễ hoa” xưa nay chưa từng có của tôi vô cớ xuất hiện khiến cô ấy chạnh lòng chua xót. Cô ấy hỏi tôi: “Cô đổi bạn trai rồi à?” “Không có, vẫn là Thành Đống” tôi hăng hái trả lời. Tiểu Thiên tròn mắt nói: “Thế thật là kỳ lạ, Bành Thành Đống đổi tính rồi sao? Phát tài à? Sao tự nhiên hào phóng ga lăng với cô thế? Điều càng lạ hơn nữa là hoa trên phố không gì khác ngoài hoa hồng, tulip, bách hợp, và sen móng ngựa của cô rất hiếm thấy. Huệ dạ hương, ngọc lan, đinh hương…. gì gì , quái lạ, thật kỳ lạ!”
小芊无意中点出了我心头的迷惑。记得我为那篮子丁香花娇滴滴地感谢成栋时,他得意洋洋地说:“好不容易找齐的!你看,白丁香、紫丁香、蓝丁香、小叶丁香、佛手丁香、花叶丁香……一样一朵,多好看!”
Trong lúc vô ý Tiểu Thiên đã chỉ ra điều nghi ngờ trong lòng tôi. Nhớ lại lúc tôi nũng nịu cám ơn Thành Đống vì giỏ hoa đinh hương, anh dương dương tự đắc nói: “Thật không dễ tìm đủ đâu! Em xem, đinh hương trắng nè, đinh hương tím, đinh hương xanh, đinh hương lá nhỏ, đinh hương tay phật, đinh hương lá hoa nè…. từng bông như nhau, đẹp biết bao!”
我糊涂了:他什么时候懂花了?以前他可连玫瑰和月季都分不清,何况天底下哪有花店花材这么齐备的,光丁香花就有许多种,任你挑?最关键的原因是,成栋哪来这么多钱?
Tôi lơ mơ: anh rành hoa từ khi nào vậy? Trước đây ngay cả hoa hồng và nguyệt quế còn không phân biệt rõ, huống hồ xung quanh đây có tiệm hoa nào có tài liệu về hoa đầy đủ như vậy, chỉ một hoa đinh hương mà đã có nhiều loại như thế, tin anh nổi không? Nguyên nhân quan trọng nhất là, Bành Thành Đống lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?
我没功夫盘问。我已沉醉在“礼拜花”带来的巨大喜悦和荣耀中,真希望一周又一周,一月又一月永远地送去。
Tôi không có bản lĩnh để truy hỏi. Tôi đang chìm đắm trong niềm vui và quang vinh rất lớn mà “tuần lễ hoa” đem đến, cứ hy vọng hết tuần này sang tuần khác, tháng này qua tháng khác mãi mãi được tặng hoa.
有一天,当我又一次收到花时却大吃一惊——这次居然是牡丹花!只有一朵,高傲地躺在绿叶中。我真不知道该怎么“安置”它了,好像不应该随随便便插在玻璃瓶里……
Có một hôm, lúc tôi nhận được hoa vô cùng kinh ngạc_ lần này lại có thể là mẫu đơn! Chỉ có một bông kiêu ngạo nằm giữa đám lá xanh. Tôi thật không biết nên “đặt” nó như thế nào, hình như không nên tùy tiện cắm đại vào trong lọ thủy tinh…
“牡丹”让我好奇且担心。下班后,我急急地冲到彭成栋的小平房里,拎着他的耳朵,追问:“本市花店哪有卖牡丹花的?说实话,你从哪儿弄来的?”
“Mẫu đơn” khiến tôi hiếu kỳ lại lo lắng. Sau khi tan sở, tôi vội vã chạy thẳng đến phòng của Bành Thành Đống, xách tai anh gặng hỏi: “Tiệm hoa trên phố này chỗ nào có bán hoa mẫu đơn chứ? Nói thật đi, anh lấy nó từ đâu?”
“不说不说,说了你会怪我。”他龇牙咧嘴。我俩闹得正凶,房东走进来说:“小游,你的确该知道‘真相’了,不然成栋会继续骚扰我。”
“Không nói, không nói. Nói rồi em sẽ trách anh.” anh đau đớn xuýt xoa. Hai đứa đang ầm ĩ thì ông chủ nhà bước vào nói: “Tiểu Du, cô đúng là nên biết ‘chân tướng’ rồi, nếu không Thành Đống sẽ tiếp tục quấy rầy tôi.”
原来,成栋看我为没收到花暗自失落,一直想做点什么弥补。可他“省钱心理”根深蒂固,当他偶然得知房东是市植物园的高级园艺师之后,便打起了人家的“主意”。植物园百花争艳,美不胜收,但游人看到的并不是花的原貌,而是经过精心修剪之后才出现的规整的苗圃。有些花儿尽管品种一流,却因为生长的位置和形态“不合群”而惨遭淘汰。这些被淘汰的花儿数量虽少,却也足以让我的小小办公桌,变得美丽和生动……
Hóa ra, Thành Đống thấy tôi vì không nhận được hoa mà âm thầm chịu đựng, nên luôn suy nghĩ làm chút gì để bù đắp. Nhưng do “tâm lý tiết kiệm tiền” từ thâm căn cú đế, nên sau khi biết được ông chủ nhà là nghệ nhân làm vườn cấp cao của vườn thực vật trong thành phố, anh bèn nghĩ ra “chủ ý” đại gia. Vườn thực vật trăm hoa đua sắc, những thứ đẹp nhiều vô kể, nhưng cái mà người đi dạo nhìn thấy không phải là diện mạo ban đầu của hoa mà là sau khi dày công cắt tỉa mới xuất hiện vườn cây giống mẫu mực, có những hoa cho dù là loại đẳng cấp, nhưng vì vị trí và hình thái mọc “không hợp với số đông” mà bị đào thải một cách không thương tiếc. Những hoa bị đào thải này số lượng tuy ít nhưng cũng đủ để chiếc bàn làm việc nho nhỏ của tôi trở nên xinh xắn và sinh động…
我恶狠狠地瞪成栋一眼,故意凶巴巴地训他:“占国家便宜!”房东微笑着说:“也没占便宜,成栋常去帮我们浇水、施肥、扫落叶……”
Tôi giận dữ hừng hừng giương mắt nhìn Thành Đống một cái, cố ý giáo huấn anh ta thật nặng: “kiếm chác của quốc gia!”. Ông chủ nhà mỉm cười nói: “Cũng không phải là kiếm chác, Thành Đống thường giúp chúng tôi tưới nước, bón phân, quét lá…….”
我轰轰烈烈的“礼拜花”奇遇记,就这样圆满落幕了。后来,我跟成栋说:“咱们为什么要看二手鲜花呢?要看就看一手的!”于是,每个星期六,我俩便蹬车去各大公园赏花。每个公园都有自己的看家植物,牡丹、蔷薇、海棠和荷花……再后来,彭成栋觉得每次以“零售价”买门票太亏,索性“批发性”地买了两套公园年票。
Tôi nhớ lại cuộc kỳ ngộ rầm rộ của “tuần lễ hoa”, đã hạ màn hoàn mĩ như thế. Sau này, tôi nói với Thành Đống: “Chúng ta tại sao phải ngắm hoa qua tay người khác chứ? Muốn ngắm thì phải ngắm trực tiếp!” Thế là thứ bảy mỗi tuần, hai người chúng tôi đạp xe đến các công viên lớn ngắm hoa, mỗi công viên đều có những thực vật đặc sắc chủ đạo của riêng mình, mẫu đơn, tường vi, hải đường và sen…. Về sau, Bành Thành Đống cảm thấy mỗi lần mua phiếu vào cổng theo “giá bán lẻ” quá thiệt nên mua luôn hai tập phiếu năm “bán sĩ”.
没花多少钱买了个大花园,一年365天的美景,都属于我俩了。值!真值!
Không tốn bao nhiêu tiền mà mua được cả vườn hoa lớn, cảnh đẹp 365 ngày cả năm, đều thuộc về hai người chúng tôi. Đáng! Thật đáng!
