将一切寂寞的岁月叫做青春 — GỌI NHỮNG NĂM THÁNG CÔ ĐƠN LÀ THANH XUÂN

接到淳电话的时候,我正在给那个总说我无理取闹的男友发短信。我说尽了好话,只希望他能回一句,告诉我,好,我们结婚。可他还是习惯性地关了机,再不理会我任何的乞求。淳似乎没听出我发抖的噪音,很直接地便告诉我:安,我逃了婚,想到你那边安安静静地复习考研,你帮我先租个房子吧。我愣了好大一会儿,才回道:为什么?!你不是比我还渴望结婚的吗?淳笑:那是以前,现在不这么想了,以后我再跟你细聊吧。

Lúc nhận được điện thoại của Thuần, tôi đang gửi tin nhắn cho người bạn trai hay nói là tôi thích gây chuyện vô cớ. Tôi đã nói hết những lời dễ nghe, chỉ mong anh ấy có thể trả lời một câu, nói với tôi rằng: Được, chúng ta kết hôn. Nhưng anh ấy vẫn tắt máy theo thói quen, không thèm đếm xỉa tới bất kỳ lời cầu xin nào của tôi. Thuần gần như không nhận ra giọng nói run run của tôi, nói rất thẳng thắn với tôi: An, mình chạy trốn việc kết hôn, muốn đến chỗ bạn để được yên tĩnh ôn tập thi nghiên cứu sinh, bạn giúp mình thuê trước một căn phòng nhé. Tôi sững người khá lâu, mới trả lời: Tại sao? Chẳng phải bạn còn khát khao được kết hôn hơn mình sao? Thuần cười: Đó là trước đây, bây giờ không nghĩ như vậy nữa, sau này mình sẽ nói kĩ hơn với bạn.

这样一个消息,很是突兀,我来不及细想,只是知道,我心心念念着的东西,被淳给毫不犹豫地抛弃掉了。我又一次,被淳给落在了后面。

Cái tin này quá đột ngột, tôi không kịp suy nghĩ kĩ, chỉ biết thứ mà tôi đang vô cùng mong muốn đã bị Thuần vứt đi một cách không chút do dự. Tôi lại một lần nữa bị Thuần cho rớt ở phía sau.

淳是我大学时的好友,但在她找了男友后,便渐渐地不再黏在一块儿。毕业的时候我拉淳考研,她很坚决地给拒绝了。她说她打算和男友回自己的城市,等工作一稳定下来,便结婚,而后生一大堆的孩子。我当时笑她重色轻友,她亦笑劝我别把自己读成了老姑娘,小心没人来娶。之后两个人便很少见面,等我找了男友之后,更是连电话都懒得打,偶尔联系起来,都会互相笑骂一阵忘恩负义,而后在对方的新变化里,反思一下自己是不是被落在了后面。但还是会把许多东西给隐瞒住,尤其是我。

Thuần là người bạn thân thời đại học của tôi, nhưng sau khi cô ấy tìm được bạn trai thì dần dần chúng tôi không dính với nhau nữa. Sau khi tốt nghiệp, tôi kéo Thuần thi nghiên cứu sinh, cô ấy đã từ chối rất kiên quyết. Cô ấy nói tính cùng bạn trai về thành phố của mình, đợi công việc vừa ổn định thì kết hôn liền, sau đó sinh một đám con. Lúc đó tôi cười cô ấy trọng sắc khinh bạn, cô ấy cũng cười khuyên tôi đừng để mình học đến thành cô gái già, coi chừng không có người lấy… Sau đó hai đứa rất ít gặp nhau, sau khi tôi tìm được bạn trai thì ngay cả điện thoại cũng lười gọi, tình cờ liên lạc lại, cũng chỉ là cười mắng nhau một trận rằng vong ân bội nghĩa, và sau đó trong sự đổi mới của người kia, lại suy nghĩ một chút xem bản thân mình có phải bị rớt lại ở phía sau không. Nhưng vẫn giấu nhau rất nhiều chuyện, đặc biệt là tôi.

已是28岁的大龄女子,工作却是刚刚上路,每每被领导批,并不会像比自己小许多的同事那样,面不改色地说一大堆好话来恭维领导。爱情上呢,更是惶恐,有些恨自己嫁不出去;拼命地讨好男友,希望哪一天他说把我娶回去,这样便可以将一颗心安置下来,哪怕没有房子也好。但他却一直模棱两可,说等他的事业再上一个台阶,或是将首付的钱挣够。我其实很明白他这是托辞,他在我的爱里,慢慢地胆怯,进而烦乱,厌恶。他不怎么喜欢我,我知道,但却是舍不得放手,怕他走了,这一点点的爱也没人肯给。这样的自己,自然没有精力来关注淳,只知道她比自己幸福,男友对她近乎宠爱,已经买好房子,只等着将她迎娶进门。

Một đứa con gái đã 28 tuổi, công việc lại vừa mới ổn định, mỗi khi bị lãnh đạo phê bình, không giống như rất nhiều đồng nghiệp nhỏ hơn mình, thản nhiên nói những lời hay để nịnh hót lãnh đạo. Trên đường tình thì càng đáng sợ hơn, có những lúc giận mình không thể gả đi; ra sức lấy lòng bạn trai, hi vọng một ngày nào đó anh nói cưới tôi về, như vậy thì có thể khiến cho trái tim bình yên lại, cho dù không có nhà cũng được. Nhưng anh lại cứ mãi lập lờ nước đôi, nói đợi sự nghiệp của anh cao thêm một bậc, hoặc là đợi kiếm đủ tiền trước đã. Tôi thực sự rất hiểu rõ là anh đang thoái thác từ chối, trong tình yêu của tôi, anh dần dần trở nên hèn nhát, rồi bồn chồn và đáng ghét. Tôi biết anh không yêu tôi lắm, nhưng tôi lại không nỡ buông tay, sợ anh đi rồi thì một chút tình yêu này cũng không có ai chịu cho. Mình như thế, tự nhiên không có tinh thần để quan tâm đến Thuần, chỉ biết cô ấy hạnh phúc hơn mình, được bạn trai thương yêu chiều chuộng, đã mua nhà xong rồi, chỉ đợi cưới cô ấy về thôi.

见到淳的时候,她却是满脸的轻松和释然,又给我一个很青春很妩媚的笑,眼角的细纹,已与我的一样鲜明。不知道为什么,见到这样精神昂扬的淳,惊讶之外,我竟有略略的失望嫉妒。两个人皆是直接,我说为什么要逃婚,你不爱他了吗?淳便大笑:爱和逃婚为什么一定要划等号呢。而且我还不老呢。这么早结婚简直是一种浪费;我想换种方式,再过两年校园的生活。我看着对面眉飞色舞的淳,忍不住抹了抹她眼角的皱纹,打击道:这么多的槽子,还说不老,小心再读,他等不及不肯来娶你了。淳又大笑;那就再找一个嘛,离了他我照样可以活得很好啊。我苦笑着摇头:淳,我们已经28岁,折腾不起了。

Lúc gặp Thuần, gương mặt cô ấy lại đầy vẻ thoải mái và thanh thản, còn cho tôi một nụ cười rất xinh tươi, rất trẻ trung, những nếp nhăn nhỏ ở khoé mắt cũng đã lộ rõ như tôi. Không biết tại sao, thấy Thuần có được tinh thần phấn chấn như vậy, ngoài sự ngạc nhiên, tôi lại có chút thất vọng và đố kỵ. Hai người đều nói thẳng, tôi nói tại sao lại trốn chạy việc kết hôn, bạn không yêu anh ta nữa sao? Thuần bèn cười to: yêu và thoái thác việc kết hôn tại sao nhất định phải đánh dấu bằng chứ. Vả lại, mình còn chưa già mà. Kết hôn sớm như thế quả thật là lãng phí; mình muốn thay đổi phương thức, sống thêm hai năm ở trường. Tôi nhìn Thuần tươi cười trước mặt mình, bất giác sờ nếp nhăn trên khoé mắt cô ấy, công kích: hố rãnh nhiều như vậy, còn nói chưa già, cẩn thận học thêm anh ta đợi không nổi thì không chịu cưới bạn đâu… Thuần lại cười to: Thế thì tìm một người khác, không có anh ta mình vẫn có thể sống tốt như thường. Tôi gượng cười lắc đầu: Thuần, chúng ta đã 28 tuổi rồi, xoay không kịp nữa.

淳向来是不理会别人的劝说的,我也只好作罢,等着事实来给她一个残酷的教训。几个月后淳如愿考上研究生,但也同时收到男友的“最后通牒”要么读研分手,要么回来安心结婚工作。淳像她当初拒绝掉我拉她考研一样,很坚决地留了下来读书。我轻声问她:为了你所谓的新的生活方式,将一份五年的爱情丢掉,值吗?淳想了许久,眼睛亮亮地低声吐出一句:值。

Thuần từ trước đến nay luôn không để ý đến lời khuyên của người khác, tôi cũng đành chịu, đợi sự thật cho cô ấy một bài học tàn khốc. Mấy tháng sau Thuần thi đậu nghiên cứu sinh như ý, nhưng cũng đồng thời nhận được “thông điệp cuối cùng” của bạn trai: Hoặc học nghiên cứu sinh thì chia tay, hoặc trở về yên tâm kết hôn làm việc. Thuần cũng giống như lúc đầu từ chối chuyện tôi kéo cô ấy đi thi nghiên cứu sinh, rất kiên quyết ở lại học. Tôi hỏi nhỏ cô ấy: Vì cái gọi là cách sống mới của mình mà bạn đem vứt bỏ một tình yêu 5 năm, có đáng không? Thuần suy nghĩ rất lâu, mắt long lanh thấp giọng thốt ra một câu: Đáng!

这期间我继续对男友“死缠烂打”,希望他能给我这份三年多的爱情个归宿。我求了又求,他烦了又烦,终于扔下一句“分手”,辞职离开了我。我哭着去找淳,淳没说一句话,只是温柔地拍着我的脊背,任我趴在她的肩头,将她的衣服弄湿揉皱。那几天淳帮我请了假,陪我逛街,看电影,吃零食,评点过往的帅哥,就像几年前我们有大把挥霍不完的青春的时候。这样的时光,对我们已是奢侈又陌生,我始终无法像淳,完全回复到如往昔一样的单纯和无忧。那种对自己年龄的恐惧,和青春已是走远的慌乱,一下下地敲击着我,让我在这种少而又少的美好和喜悦里,惴惴不安,度日如年。

Thời gian này, tôi vẫn tiếp tục “lằng nhằng đeo bám” với bạn trai, hi vọng anh có thể cho tôi một bến đỗ với mối tình hơn 3 năm. Tôi càng van nài, anh càng chán, cuối cùng ném ra một câu “chia tay”, anh ta bỏ việc rời xa tôi. Tôi khóc đến tìm Thuần, Thuần không nói một câu, chỉ dịu dàng vỗ lưng tôi, mặc tôi ngã trên vai, khóc ướt và nhàu cả áo cô ấy. Mấy ngày đó, Thuần giúp tôi xin nghỉ phép, đưa tôi đi dạo phố, xem phim, ăn quà vặt, chấm điểm những anh đẹp trai qua lại, vô cùng thoải mái giống như mấy năm trước lúc mà chúng tôi còn rất trẻ. Khoảng thời gian này đối với chúng tôi đã là xa xỉ và xa lạ, tôi từ đầu đến cuối không có cách nào giống Thuần, hoàn toàn khôi phục lại vẻ đơn giản và vô tư như ngày xưa. Nỗi sợ hãi về tuổi tác của mình và sự hoảng loạn về tuổi thanh xuân đã đi xa, từng đợt từng đợt gặm nhấm tôi, khiến cho tôi luôn lo sợ không yên trong tình trạng niềm vui và những điều tốt đẹp ngày càng ít dần, cảm thấy ngày cứ dài như năm.

开始上班的时候,淳发短信给我,说,安,如果爱情事业和家庭,在50多岁的时候,会如约而至,那么28岁,在你的眼里,又会是怎样?我回说:当然是青春正好,可以安然地享受和追寻想要的东西。淳回道:既然如此,那你为什么还要惶恐,爱情,总会来找你的,你现在所需要做的,是安然地享受它来临前的时光,就像享受悄然而至的青春。

Khi bắt đầu đi làm, Thuần gửi tin nhắn cho tôi, nói: An nếu như tình yêu, sự nghiệp và gia đình, lúc hơn 50 tuổi có thể như hẹn mà đến, thế thì tuổi 28 ở trong mắt bạn sẽ là như thế nào? Tôi trả lời: Dĩ nhiên là đang độ thanh xuân là đẹp nhất, có thể điềm nhiên hưởng thụ, theo đuổi và tìm kiếm thứ mình muốn. Thuần đáp: Đã vậy, tại sao bạn còn hoảng sợ, tình yêu sẽ luôn tìm đến bạn, điều bạn cần làm bây giờ là bình tĩnh hưởng thụ thời gian trước lúc nó đến, giống như là hưởng thụ tuổi thanh xuân lặng lẽ đến vậy.

我保存着这句话,直到一年后,我终于找到自己的真爱;而淳,亦寻找到一个肯耐心地等她享受完30岁无忧青春的男人。在爱情没有到来的时候,原来我们可以安然地将一切寂寞的岁月,叫做青春。

Tôi giữ câu nói này, mãi một năm sau, cuối cùng tôi đã tìm được tình yêu thật sự của mình; còn Thuần cũng tìm được một người đàn ông chịu nhẫn nại đợi cô ấy hưởng thụ hết sự thanh xuân vô tư của tuổi 30. Lúc tình yêu chưa đến, hoá ra chúng tôi có thể yên lòng gọi tất cả những năm tháng cô đơn là thanh xuân.

Lên đầu trang