“哎,书呆子,给你介绍个对象怎么样?”在星期六下班的路上厂团委书记王娟忽然问我。我忙说“我得考虑考虑。”“还考虑什么行不行一见面就知道了。就这样定了明天上午十点劳动人民文化宫门口儿见!”尽管她说得很利索,脸还是有些红。也难怪,虽然她是厂里的团委书记,领导几百个团员,可毕竟是一个比我小两岁,还没有搞对象的姑娘啊!
“Này, anh mọt sách, giới thiệu cho anh một cô được không?” – Trên đường tan ca chiều thứ bảy, bí thư chi Đoàn nhà máy Vương Quyên đột nhiên hỏi tôi. Tôi vội nói: “Tôi phải suy nghĩ đã”. “Còn suy nghĩ gì nữa, được hay không gặp mặt là biết thôi. Cứ quyết định như thế nhé, 10 giờ sáng mai, gặp ở cửa Cung Văn hóa nhân dân lao động!”. Mặc dù cô nói rất nhanh gọn, song mặt vẫn hơi ửng hồng. Cũng khó trách được, tuy cô là bí thư chi Đoàn nhà máy, lãnh đạo mấy trăm đoàn viên, nhưng suy cho cùng vẫn là một cô gái nhỏ hơn tôi hai tuổi và còn chưa có người yêu mà!
王娟走了以后不知道怎么回事我心里一直在想:多么好的同志啊,在我搞革新的这几年里,她好像总是和我的工作联系在一起。有了困难,她鼓励我;有了成绩,她祝贺我;我骄傲了,她批评我。有一次,我在厂里工作到深夜,她从家里给我拿来一饭盒儿面条,里面还有两个鸡蛋呢。
Sau khi Vương Quyên đi khỏi, không biết vì lẽ gì, trong lòng tôi cứ nghĩ: Thật là một đồng chí tốt. Trong mấy năm tôi tiến hành cải tiến kỹ thuật, cô hình như luôn gắn bó với công tác của tôi. Có khó khăn, cô khích lệ tôi; có thành tích cô chúc mừng tôi; tôi kiêu ngạo, cô phê bình tôi. Có một lần, tôi làm việc đến tận khuya trong nhà máy, cô từ nhà đem đến cho tôi một cặp lồng mì sợi, bên trong còn có hai quả trứng gà nữa.
妈妈平时总叨唠我找对象的事,这次听说有人要给我介绍,高兴得一夜都没睡好,早上六点钟就把我从床上叫起来让我试这件衣服又穿那条裤子,简直不知道怎样打扮我好了。刚丸点多一点就催我出门。其实,从我家骑自行车到文化宫用不了二十分钟。
Mẹ tôi lúc bình thường luôn ca cẩm về việc tôi tìm người yêu. Lần này nghe nói có người muốn giới thiệu cho tôi, bà mừng đến mức cả đêm không ngủ yên, mới 6 giờ sáng đã gọi tôi dậy, bắt tôi thử hết cái áo này lại mặc chiếc quần kia, quả thật bà không biết phải ăn mặc cho tôi như thế nào mới vừa ý. Hơn 9 giờ một chút bà đã giục tôi đi. Thực ra đi xe đạp từ nhà tôi đến cung Văn hóa không tới 20 phút.
我站在文化宫门口儿第一次和一个不认识的姑娘见面,心里真有点紧张。
Tôi đứng ở cổng Cung văn hóa, lần đầu tiên gặp mặt một cô gái không quen, trong lòng quả thực hơi hồi hộp.
“喂,来得真早啊!”王娟忽然从后边什么地方走了出来,但是只有一个人。我想:“人家可能在里边儿等着呢!”我们进了文化宫一边走一边聊起来。
“Này, đến sớm thật đấy!”. Vương Quyên bỗng từ chỗ nào đó phía sau đi ra, nhưng chỉ có một mình. Tôi nghĩ: “Người ta có thể đang đợi ở bên trong”. Chúng tôi vào Cung Văn hóa, vừa đi vừa trò chuyện.
“你要找个什么样的人?”王娟问我。我想了想,回答说:“我觉得人长得美不美倒是次要的,主要是要在生活上有共同语言。”
“Anh muốn tìm một người như thế nào?” – Vương Quyên hỏi tôi. Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: “Tôi cho rằng người ấy đẹp hay không đẹp chỉ là thứ yếu, điều chủ yếu là phải tâm đầu ý hợp trong cuộc sống”.
“你的共同语言是什么?也要一个象你一样的书呆子?”
“Tâm đầu ý hợp của anh là gì? Có phải cũng muốn tìm một cô mọt sách như anh không?”
“我!……我!”我不知道怎样说才好。
“Tôi…tôi…!” – Tôi không biết nói thế nào mới phải.
“你真傻!”她笑了“会工作的人也应该会生活啊!”
“Anh thật ngốc!” – Cô cười – “Người biết làm việc, cũng cần phải biết sống chứ!”
就这样,我们一边走一边聊,谈到了生活、工作、理想,越谈越投机。
Cứ như vậy, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, nói về cuộc sống, công việc, lý tưởng, càng nói càng hợp nhau.
我忽然想起了什么,一看表:“哎呀!都十一点了,你介绍的人呢?”
Tôi bỗng nhớ ra điều gì, thoáng nhìn đồng hồ:” Ái chà, đã 11 giờ rồi, người mà cô giới thiệu đâu?”.
王娟站在那儿,看着我,只是微笑,并不着急。过了好一会儿,她才慢慢儿地说:“你……真傻!”
Vương Quyên đứng đó, nhìn tôi, chỉ mỉm cười, không hề sốt ruột. Một lát sau, cô mới chậm rãi nói: “Anh … thật ngốc!”.
这时,我才发现:平时在厂里她总是穿一身蓝。今天却变了样,上边儿穿着一件漂亮的衬衫,下边儿穿着一条鲜艳的花裙子。一双大眼睛里闪耀着光芒。我心里一热:“哎呀,我真傻!”
Lúc này, tôi mới phát hiện: bình thường trong nhà máy cô luôn mặc một bộ đồ xanh, hôm nay lại khác hẳn: bên trên mặc một chiếc áo sơ mi rất đẹp, bên dưới mặc một chiếc váy hoa sặc sỡ. Trong đôi mắt to lấp lánh ánh sáng. Lòng tôi chợt ấm lên: “Ôi chao, mình thật ngốc!”.
