和风不语,至爱无言 – GIÓ NHẸ KHÔNG NÓI, TÌNH YÊU THỰC SỰ KHÔNG LỜI

这座城市有一档叫《社会生活》的电视节目,这几天,不断播送着这样一个消息:一个农村小女孩得了一种非常罕见的病,来这座城市治疗已经有一段时间了。她的父母花尽了所有的钱,可女孩非但没有好起来的迹象,反而情况越来越糟糕,绝望的父母没有办法,只好求助电视台,希望能够有好心人帮他们一把。

节目播出后不久,就有一位女士给电视台打来电话,愿意伸出援助之手帮帮这个家庭。

一直到这个女孩痊愈,这位女士一共捐了三次钱,总额超过了二十万元。女孩一家人过意不去,一定要见见这位救命恩人,电视台甚至录制了女孩一家人泪流满面的场景,希望当面感谢一下他们的恩人,然而这位女士还是婉言谢绝了。

一位报社记者对这位神秘的好心人表现出了极大的兴趣。他通过短信的方式,以一个普通人的身份与该女士交流,逐渐赢得了她的信任。一次,在茶馆里聊天,这位女士向记者讲述了她小时候最不能忘怀的一件事:

那是小学四年级的时候。有一天,班主任在课上给我们讲了南方某个地方遭受洪灾的消息,要求我们把自己平时的零用钱拿出来,捐助给灾区的孩子们。

第二天上午的阳光很灿烂,同学们纷纷拿出零用钱交给老师,老师逐个表扬着他们,同学们一个个笑靥如花。我把钱递给老师的那一刻,内心幸福极了,眼望着老师,期待着来自老师的同样的赞美。然而,老师从我的手里接过钱之后迟疑了一下,然后有些沉重地对我说:“孩子,你就不用捐了,给,收起你的钱吧。”我一下子愣在了那里,不知道老师为什么不要我的钱。

老师发现了我的局促和不安,解释说:“你的家里原本就不宽裕,更何况你也需要……”老师没有接着说下去,但是我知道老师要说什么了,我低头看了看自己那条有些残疾的腿,泪水禁不住奔涌而出。

也就是那次,让我明白了这样一个事实:贫穷的家庭,残疾的身体,给一个人带来的只会是别人的怜悯,而以这样的处境,拿出属于自己的一点爱,是多么困难的一件事情……

记者在报纸上,用了整版的篇幅刊发了关于这位女士的报道,其中包括这个故事,当然也包括在以后的岁月里,她如何发愤读书,以优异的成绩考取医科大学,博士毕业后,又如何创办了一家医学研究室等等。这篇报道的最后,是记者与该女士的一段对话:

记者问,你十几年的拼搏,换来今天,你到底想要得到什么?

她说,很简单,我只想得到平等的爱的权利。

记者点点头,继续问,作为一个残疾人,通过自己的努力,能够养活自己,就已经是人生的胜利了,你为什么还要这么辛苦地去做这些呢?

她说,这个世界如果没有爱,就不会是一个美丽的世界。同样,一个人活在这个世界上,如果没有为别人付出过爱,无论他为自己曾经创造过多少,都不会活出有价值有意义的人生。

你既然为别人付出了爱,为什么还要躲在幕后,不让自己痛痛快快地站出来,接受别人对你的感恩呢?记者抛出了自己最后一个问题。

她笑了,说,一阵风,从一个大汗淋漓的人的耳际擦过,它会停下来等待那个人的感恩吗?

真正的爱的付出,就像吹在这个世间的和风,它不会因为受惠者是否向它致意,而停下脚步。爱,是不必喧嚣的,我选择静默地付出,是因为我觉得这样做,才贴近了爱的本质——爱,实际上是对生命尊严的最高敬重。

Thành phố này có một chương trình truyền hình gọi là “Đời sống xã hội”, mấy ngày nay không ngừng phát sóng một tin tức như sau: một bé gái ở vùng nông thôn mắc một chứng bệnh rất hiếm thấy, đã đến thành phố này trị bệnh một thời gian. Cha mẹ của bé đã dùng hết tất cả tiền nhưng bé không những không có chút khởi sắc nào, ngược lại bệnh càng ngày càng nặng hơn, cha mẹ tuyệt vọng đã hết cách, chỉ còn biết nhờ đài truyền hình, hi vọng có thể có nhà hảo tâm giúp đỡ họ mà thôi.

Sau khi chương trình phát sóng không bao lâu, có một người phụ nữ gọi điện đến đài truyền hình, muốn giang tay viện trợ giúp đỡ cho gia đình này.

Cho đến khi cô bé này khỏi bệnh, cô ấy đã quyên góp tổng cộng ba lần tiền, tổng số tiền hơn 200 ngàn đồng. Cả nhà cô bé áy náy không yên, nhất định đòi gặp vị ân nhân cứu mạng này, đài truyền hình thậm chí còn quay cảnh cả nhà cô bé nước mắt giàn giụa mong được cảm tạ trực tiếp ân nhân của họ, nhưng cô ấy vẫn từ chối khéo.

Một phóng viên tòa soạn rất có hứng thú với nhà hảo tâm bí mật này. Anh dùng tin nhắn, lấy thân phận là một người bình thường giao lưu với cô, từ từ giành được niềm tin của cô. Một lần trò chuyện ở quán trà, cô đã kể cho anh phóng viên nghe một câu chuyện mà cô ấy không thể quên thời thơ ấu:

Đó là năm học lớp bốn, một hôm, cô chủ nhiệm nói cho chúng tôi nghe tin về một địa phương phía Nam nào đó gặp lũ lớn, bảo chúng tôi lấy những đồng tiền lẻ thường ngày ra, quyên góp cứu giúp cho những đứa trẻ ở khu vực thiên tai đó.

Sáng hôm sau, mặt trời rực rỡ, các bạn học lũ lượt cầm những đồng tiền lẻ nộp cho cô giáo, cô giáo lần lượt biểu dương họ, các bạn học từng người một tươi cười như hoa. Cái khoảnh khắc mà tôi đem tiền đưa cho cô giáo, trong lòng vô cùng vui sướng nhìn cô giáo, mong đợi lời khen từ cô. Nhưng cô giáo sau khi nhận tiền từ tay tôi lại ngần ngừ một lát, sau đó trầm giọng nói với tôi: “Con à, con không cần phải quyên tiền, đây, nhận lại tiền đi”. Tôi bỗng chốc ngẩn người ra ở đó, không biết tại sao cô giáo lại không nhận tiền của tôi.

Cô giáo nhận ra vẻ lúng túng, bất an của tôi nên giải thích: “Nhà em vốn không dư giả gì, em cũng cần…” Cô giáo không nói tiếp nữa, nhưng tôi hiểu được cô muốn nói gì rồi, tôi cúi đầu nhìn cái chân bị tật của mình, tự dưng không kìm được nước mắt tuôn ra.

Cũng chính lần đó đã khiến tôi hiểu ra một sự thật thế này: gia đình nghèo, thân thể bị tàn tật, chỉ đem lại cho người khác sự thương hại, mà với gia cảnh như thế, để lấy được một chút yêu thương thuộc về mình là một chuyện rất khó khăn.

Phóng viên tòa soạn đã dùng cả trang báo để đăng bài báo về người phụ nữ hảo tâm này, trong đó có cả câu chuyện này, đương nhiên cũng có cả những năm tháng về sau nỗ lực học tập như thế nào và đậu đại học y khoa với thành tích xuất sắc, sau khi lấy bằng tiến sĩ, lại thành lập một phòng nghiên cứu y học ra sao v.v… Ở cuối bài báo này là một đoạn đối thoại giữa phóng viên và cô ấy:

Phóng viên hỏi: Cô trải qua mười mấy năm cố gắng mới đổi được ngày hôm nay, cô rốt cuộc muốn đạt được điều gì?

Cô nói: Rất đơn giản, tôi chỉ muốn được quyền yêu thương bình đẳng.

Phóng viên khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi: Là một người tàn tật, thông qua những nỗ lực của bản thân, có thể tự nuôi sống mình, cô đã chiến thắng trong cuộc đời, tại sao còn phải vất vả đi làm những điều này như thế?

Cô nói: Thế giới này nếu như không có tình thương thì sẽ không phải là một thế giới tươi đẹp. Cũng như thế, một người sống trên thế giới này, nếu không biết yêu thương người khác thì cho dù đã làm được bao nhiêu điều cho bản thân cũng đều không thể sống được một cuộc sống có giá trị, có ý nghĩa.

Cô đã trao sự yêu thương cho người khác, tại sao còn phải trốn tránh ở phía sau, không thoải mái đứng ra nhận sự cảm ơn của người khác? – Phóng viên đưa ra câu hỏi cuối cùng.

Cô cười rồi nói, một cơn gió thổi qua tai của một người đầm đìa mồ hôi, nó có dừng lại để đợi người đó cảm ơn không?

Trao gửi tình yêu thật sự thì cũng giống như cơn gió nhẹ thổi qua trên thế gian này, nó sẽ không dừng bước vì việc người nhận ân huệ có mở lời cảm ơn nó hay không. Yêu, là không cần lên tiếng, tôi chọn cho một cách âm thầm, vì tôi cảm thấy làm như thế mới gần với bản chất của tình yêu. Yêu, trên thực tế là sự kính trọng cao nhất đối với sự tôn nghiêm của cuộc sống.

不幸之人,除了希望之外,别无良药。

Người bất hạnh, ngoài việc hi vọng thì không còn liều thuốc nào tốt hơn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang