和时间赛跑 — CHẠY ĐUA CÙNG THỜI GIAN

读小学的时候,我的外祖母过世了。外祖母生前最疼爱我,我无法排解自己的忧伤,每天在学校的操场上一圈又一圈地跑着,跑得累倒在地上,扑在草坪上痛哭。

Bà ngoại tôi qua đời khi tôi đang học tiểu học. Lúc ngoại còn sống, bà thương tôi nhất, tôi không có cách nào giải thoát nỗi đau của mình, mỗi ngày, tại sân vận động của trường, tôi đều chạy hết vòng này đến vòng khác, chạy cho đến khi mệt nhoài quỵ ngã xuống đất, gục xuống bãi cỏ khóc nức nở.

那哀痛的日子,断断续续地持续了很久,爸爸妈妈也不知道如何安慰我。他们知道与其骗我说外祖母睡着了,还不如对我说实话:外祖母永远不会回来了。

Những ngày xót xa đó cứ đeo đẳng mãi, ba mẹ tôi cũng không biết làm thế nào để an ủi tôi. Họ biết là thay vì gạt tôi rằng bà ngoại chỉ đang ngủ thôi, cũng không bằng nói sự thật với tôi: Bà ngoại sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại nữa.

“什么是永远不会回来呢?”我问着。

“Thế nào là mãi mãi không bao giờ trở lại nữa?” – Tôi hỏi.

“所有时间里的事物,都永远不会回来了。你的昨天过去,它就永远变成昨天,你不能再回到昨天。爸爸以前也和你一样小,现在也不能回到你这么小的童年了;有一天你会长大,你会像外祖母一样老;有一天你度过了你的时间,就永远不会回来了。”爸爸说。

“Tất cả sự vật trong thời gian đều mãi mãi sẽ không quay lại. Ngày hôm qua của con qua đi, nó sẽ luôn luôn là ngày hôm qua, con sẽ không bao giờ trở lại ngày hôm qua được nữa. Trước đây ba cũng nhỏ xíu như con, giờ đây ba cũng không thể nào quay lại thời thơ ấu như con được nữa. Rồi một ngày con sẽ lớn lên, con sẽ già đi như bà ngoại, rồi đến một khoảng thời gian định mệnh, con cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa.” – Ba tôi nói.

爸爸等于给我一个谜语,这谜语比课本上的“日历挂在墙壁,一天撕去一页,使我心里着急”和“一寸光阴一寸金,寸金难买寸光阴”还让我感到可怕;也比作文本上的“光阴似箭,日月如梭”更让我觉得有一种说不出的滋味。

Như thế, ba tôi đã cho tôi một câu đố, câu đố này còn khiến tôi cảm thấy đáng sợ hơn cả những câu trong sách giáo khoa như: “Quyển lịch treo trên tường, mỗi ngày xé một tờ, khiến lòng tôi lo cuống.” và “Một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó mua được tấc thời gian”; càng khiến tôi cảm thấy có một cảm giác khó nói nên lời hơn cả câu “Thời gian như tên bay, ngày tháng như thoi đưa” trong văn chương.

……

时间过得那么飞快,使我的小心眼里不只是着急,而是悲伤。有一天我放学回事,看到太阳快落山了,就下决心说:“我要比太阳更快地回家。”我狂奔回去,站在庭院前喘气的时候,看到太阳还露着半边脸,我高兴地跳跃起来,那一天我跑赢了太阳。以后我就时常做那样的游戏,有时和太阳赛跑,有时和西北风比快,有时一个暑假才能做完的作业,我十天就做完了;那时我三年级,常常把哥哥五年级的作业拿来做。

Thời gian trôi qua nhanh như vậy, khiến lòng dạ nhỏ bé của tôi không chỉ lo âu mà còn đau thương. Một hôm, tôi tan học về nhà, trông thấy mặt trời sắp lặn, liền hạ quyết tâm: “Tôi phải về nhà nhanh hơn cả mặt trời”. Tôi chạy về một cách điên dại, lúc đứng trước sân nhà thở hồng hộc, nhìn thấy mặt trời vẫn còn lộ ra nửa khuôn mặt, tôi nhảy lên vui sướng, ngày hôm đó tôi đã chạy thắng cả mặt trời. Sau này, tôi cứ thường chơi trò như vậy, có lúc tôi cùng mặt trời chạy đua, có lúc tôi thi nhanh với gió Tây Bắc, đôi lúc một kỳ nghỉ hè mới có thể làm hết các bài tập, nhưng tôi đã làm xong chỉ trong mười ngày; lúc đó tôi học lớp ba, nhưng thường hay lấy bài tập lớp năm của anh làm.

每一次比赛胜过时间,我就快乐得不知道怎么形容。

Mỗi lần thắng được thời gian, tôi vui sướng đến nỗi không biết phải diễn tả như thế nào.

……

如果将来我有什么要教给我的孩子,我会告诉他:假若你一直和时间比赛,你就可以成功!

Nếu trong tương lai tôi có gì cần chỉ dạy cho con cái, tôi sẽ nói với chúng rằng: Nếu như con liên tục chạy đua cùng thời gian, con nhất định sẽ thành công!

Lên đầu trang