二战前,英国伦敦有一位漂亮姑娘叫迈克丝,小伙子克鲁斯因贫穷,不能像有钱男人那样,给迈克丝送这送那的。他表达爱慕的方式很独特,每天在迈克丝经过的路口等着,迈克丝一到,他就跟在她身后,吹口哨给她听。他每次都吹同一支曲子,吹得婉转优美,悦耳动听。此前迈克丝从没听过这支曲子,有一次,她忍不住问起曲名,克鲁斯告诉她,这是他自己编的曲子,叫《宝贝别流泪》。
克鲁斯终于用美妙的口哨声打动了迈克丝的芳心,两人相爱了。迈克丝也学会了吹这支曲子。不久,二战爆发,克鲁斯应征入伍,上了前线。迈克丝日夜思念着心上人,每天都上教堂祈祷,求上帝保佑心上人平安回来。可半年后传来坏消息:克鲁斯所在的部队吃了败仗,几乎全军覆没,克鲁斯在战场上失踪,生死未卜。迈克丝承受不了这巨大的打击,病倒了。住院期间,有位名叫斯汀蒂的年轻护士对她悉心照顾,她将自己跟克鲁斯的爱情故事讲给斯汀蒂听,斯汀蒂被深深感动了。迈克丝还教斯汀蒂吹那支《宝贝别流泪》。
迈克丝出院后,每天都到军人出没的车站、码头或者酒吧寻找克鲁斯,她嘴里吹着那支《宝贝别流泪》,她相信她的克鲁斯不会死,克鲁斯只要一听见她的口哨声,就会出现在她面前。很多士兵都认识了这位吹口哨的年轻女人,并热心地帮她打听克鲁斯的下落,但遗憾的是,克鲁斯一直杳无音讯。
这天,下着雨,天地间灰蒙蒙一片,迈克丝突然在街上发现一个熟悉的背影,克鲁斯!没错,就是她的克鲁斯!迈克丝血往上涌,呼吸几乎都停止了。可克鲁斯为什么不来找她呢?她再一瞧,克鲁斯两只胳膊全没了,袖筒空空荡荡的。她顿时明白了:克鲁斯是因为残疾了,怕拖累她,所以避而不见。顿时,泪水模糊了她的眼睛。
“克鲁斯!”迈克丝充满深情地叫了一声,可克鲁斯已经穿过了马路,迈克丝不顾一切地追了过去,正巧一辆卡车急驰而至,将她撞翻在地。她被送到医院抢救,但因伤势太重不治而亡。临终前,她才知道那人不是她心爱的克鲁斯。她求赶来看望她的斯汀蒂一定帮她找到克鲁斯,告诉他,今生今世她做不成他的妻子,下辈子她一定嫁给他。斯汀蒂含泪答应了。
不久,士兵们出没的场所又出现了一个吹口哨的女人,她就是斯汀蒂。
一次,有位军官听到斯汀蒂的口哨后,问她:“你吹的曲子是不是《宝贝别流泪》?”斯汀蒂眼睛一亮:“没错,您以前听到过吗?”“是的。”军官告诉她,他指挥的部队在一次战役中救了几名被德国人围困的英军士兵,其中有一名下士叫克鲁斯,后来克鲁斯他们加入到他的部队里作战。战斗间隙,他听克鲁斯吹过这支动听的曲子。
斯汀蒂激动得快跳了起来:“那后来呢?”
“那一仗打得非常激烈、残酷,我的部队被打得七零八落,我自己也受了伤,昏过去了,等醒过来时,我已经躺在了战地医院,就再也不知道克鲁斯的下落了。唉,可怕的战争!”
斯汀蒂格外沮丧。但她坚信:只要克鲁斯还活在世上,就一定能找到他,完成迈克丝的遗愿。
几个月后,斯汀蒂所在的医院要抽调一部分医务人员,前往法国前线。她头一个报了名,因为克鲁斯一直在法国作战,她希望能找到克鲁斯。她很快如愿以偿,来到了法国一家战地医院,投入紧张的救治伤员的工作中。
忙碌之余,她找伤兵们打听克鲁斯的下落,并一次次深情地吹起口哨。一天,医院送来一名头部受伤的上士,他一直昏迷不醒,据送他来的英军士兵讲,他很有可能是从德国战俘营逃出来的,不知道他的姓名、所在的部队等情况。
几天后,这名上士终于苏醒了,但眼睛仍被绷带绑着。他的情绪十分低落,动不动就发脾气、找碴儿拒绝医护人员的治疗。这一天,当他听到斯汀蒂吹的口哨声,身子突然像被子弹击中一样,一动不动,失声问道:“迈克丝,你是迈克丝吗?”斯汀蒂断定他就是克鲁斯,一时激动不已,她决定暂时冒充迈克丝,因为克鲁斯可能承受不住迈克丝已死的打击,她流着泪走到克鲁斯跟前,紧紧地抱住他,哽咽着唤道:“克鲁斯,是你吗?我是迈克丝!”
两人非常激动,紧紧拥抱在一起,最后情不自禁地一齐吹起了那支《宝贝别流泪》。优美的口哨声在病房内回荡,几乎所有的伤员和医护人员都停下手中的活,认真聆听着。这一刻,大家都忘记了那该死的战争,心中充满了温馨和浪漫的感觉。
爱情的力量是无可匹敌的,“心爱的女人”意外地出现在身边,使克鲁斯乖乖地配合大夫的治疗,他的伤势慢慢好起来,不久就可以重见光明。可斯汀蒂却一天天忧郁起来:克鲁斯深爱着迈克丝,当他的眼睛痊愈后,发现面前的女人不是自己的心上人时,他的精神会不会崩横?
再过两天,克鲁斯就可以摘掉绷带了。斯汀蒂找院长说明实情,要求调往别的医院工作。院长答应了她。斯汀蒂来到克鲁斯的病房,深情地在他额头上吻了一下,故作平静地对他说:“亲爱的,我要调动工作了,等战争结束,咱俩回到伦敦再见吧!”
克鲁斯紧紧抓住斯汀蒂的手,深情地说:“迈克丝,请你记住,无论活着还是死去,克鲁斯的心都永远跟你在一起。”
一席话说得斯汀蒂泪如雨下,她克制住自己的情绪,跟克鲁斯一起吹起那支《宝贝别流泪》,婉转美妙的旋律再次涤荡掉人们心中战争的阴霾,让大家看到和平、安宁的曙光。战争终于结束了,斯汀蒂回到了伦敦。她回来的第一件事,就是去迈克丝坟前,告诉九泉之下的迈克丝,克鲁斯还活着。另外,斯汀蒂还鼓起勇气透露出自己的心愿:她愿意替代迈克丝,陪伴克鲁斯度过这一生。
当斯汀蒂蹲在迈克丝墓前喃喃自语时,一位英俊潇洒的英军少尉出现在她身后。少尉凝视着斯汀蒂那俏丽迷人的背影,突然吹起了口哨。斯汀蒂心一动,回过头来,发现这少尉既熟悉又陌生,奇怪地问:“请问您是谁?您认识迈克丝小姐吗?”
少尉缓缓摇摇头:“不,我不认识她。但是,斯汀蒂小姐,我认识您。您还记不记得在法国那家战地医院里的那名上士?我就是他。”斯汀蒂惊呆了。少尉名叫易康迪,战争期间,他曾被德国人俘虏,在战俘营结识了同样被俘的克鲁斯,两人成了知心朋友。克鲁斯向他讲述了他跟迈克丝之间的爱情,并教他吹口哨。他俩每天都吹那支《宝贝别流泪》来打发时间。后来他们跟其他战俘密谋了一次逃跑行动,并取得了成功,但克鲁斯为掩护易康迪,中弹身亡。
身负重伤的易康迪后来被英军救下,送到了斯汀蒂所在的那家战地医院。当斯汀蒂吹起那支熟悉的《宝贝别流泪》时,易康迪以为她就是迈克丝。他从克鲁斯的叙述中,得知迈克丝是位善良温柔的姑娘,一时不忍心告诉她克鲁斯已经牺牲的真相,便冒充起克鲁斯来,心想幸好那时自己眼睛绑着绷带,“迈克丝”认不出来。他打算等自己的眼睛痊愈后,再将一切和盘托出。
当斯汀蒂调离那家医院,易康迪眼睛重见光明后,他找到院长,院长说出了真相。他被斯汀蒂那颗善良的心深深地打动了,发誓等战争一结束,就立即去寻找斯汀蒂,向她表达爱慕之情。
他还没说完,斯汀蒂早已泪流满面。这一刻,两颗真挚善良的心紧紧地贴在了一起。
半年后,易康迪和斯汀蒂步入了婚姻的殿堂。举行婚礼那天他俩相拥着来到迈克丝的墓前,请九泉之下的迈克丝保佑他们婚姻幸福,白头偕老。他俩相信:迈克丝在天堂肯定见到了她心爱的克鲁斯,两人也一定会长相厮守,朝夕相伴!
选自《山海经》2003-8
Trước thế chiến thứ hai, ở Luân Đôn, nước Anh, có một cô gái xinh đẹp tên là Meiks, chàng trai Krus vì nghèo khó, không thể tặng thứ này thứ nọ cho Meiks như những người đàn ông giàu có khác. Cách bày tỏ tình yêu của anh rất độc đáo, mỗi ngày, anh đều đứng đợi trên con đường mà Meiks đi ngang qua, hễ Meiks vừa đến thì anh liền theo sau cô, huýt sáo cho cô nghe. Lần nào anh cũng huýt cùng một khúc nhạc, tiếng huýt sáo du dương, réo rắt, nghe rất hay. Trước đây, Meiks chưa từng nghe qua khúc nhạc này, có một lần, cô không kìm được bèn hỏi tên ca khúc, Krus cho cô biết đây là bài hát do chính anh sáng tác, có tên là “Em yêu đừng khóc”.
Cuối cùng, Krus cũng đã làm Meiks động lòng bằng tiếng huýt sáo tuyệt diệu của mình, hai người yêu nhau. Meiks cũng học huýt sáo ca khúc này. Không bao lâu sau, chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ, Krus phải nhập ngũ, ra tiền tuyến. Meiks ngày đêm nhung nhớ người yêu, hằng ngày đều đến nhà thờ để cầu nguyện, cầu Chúa phù hộ cho người yêu bình yên trở về. Nhưng nửa năm sau, hung tin truyền đến: Đội quân của Krus bại trận, hầu như toàn quân bị tiêu diệt, Krus mất tích trên chiến trường, sống chết chưa rõ. Meiks bị cú sốc lớn này nên đã ngã bệnh. Trong thời gian nằm viện, có một cô y tá trẻ tên là Stee tận tình chăm sóc cô, cô kể cho Stee nghe câu chuyện tình yêu của mình và Krus, Stee rất cảm động. Meiks còn dạy cho Stee huýt sáo bài “Em yêu đừng khóc”.
Sau khi Meiks xuất viện, mỗi ngày cô đều đến trạm xe, bến cảng hoặc các quán bar có binh lính ra vào để tìm Krus, miệng cô huýt sáo bài “Em yêu đừng khóc”, cô tin rằng Krus của cô không chết, chỉ cần Krus nghe được tiếng huýt sáo của cô thì sẽ xuất hiện trước mặt cô. Rất nhiều binh sĩ đều biết cô gái trẻ huýt sáo này, đồng thời nhiệt tình giúp cô hỏi thăm tung tích của Krus, nhưng đáng tiếc là Krus vẫn bặt vô âm tín.
Hôm nọ, trời đổ mưa, mưa giăng mờ mịt khắp đất trời, Meiks bỗng phát hiện một bóng dáng quen thuộc trên đường, Krus! Không sai, chính là Krus của cô! Máu trong người Meiks cuộn lên, hơi thở dường như ngừng lại. Nhưng vì sao Krus không đến tìm cô chứ? Cô nhìn lại một lần nữa, hai cánh tay Krus đã không còn, ống tay áo trống rỗng phất phơ. Cô lập tức hiểu rõ: Krus vì tàn phế, sợ liên lụy đến cô, cho nên tránh không gặp mặt. Phút chốc, mắt cô mờ lệ.
“Krus!” Meiks kêu lên một tiếng tha thiết, nhưng Krus đã băng qua đường, Meiks hối hả đuổi theo, vừa lúc đó, một chiếc xe ca lao đến, đụng cô ngã xuống đất. Cô được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng do bị thương quá nặng, không thể chữa trị được nên đã qua đời. Trước lúc lâm chung, cô mới biết người đó không phải là Krus mà cô yêu. Cô cầu xin Stee lúc Stee đến thăm cô, nhất định phải giúp cô tìm được Krus, nói với anh rằng đời này kiếp này cô không thể trở thành vợ anh thì kiếp sau cô nhất định sẽ lấy anh. Stee nước mắt lưng tròng đồng ý.
Không bao lâu sau, ở những nơi có binh lính ra vào lại xuất hiện một cô gái huýt sáo, cô chính là Stee.
Một lần nọ, có một viên sĩ quan, sau khi nghe Stee huýt sáo, đã hỏi cô: “Ca khúc mà cô huýt sáo có phải là “Em yêu đừng khóc” không?” Mắt Stee sáng lên: “Không sai, trước đây ông đã từng nghe qua ư?” “Phải.” Viên sĩ quan nói với cô rằng trong một chiến dịch, đội quân của ông đã cứu mấy người lính Anh bị quân Đức vây khốn, trong đó có một hạ sĩ tên là Krus, sau đó những người cùng nhóm với Krus đã gia nhập vào tác chiến trong đội quân của ông. Trong khoảnh khắc giữa những trận đánh, ông đã từng nghe Krus huýt sáo ca khúc rất hay này.
Stee xúc động đến mức sắp nhảy lên: “Vậy sau đó thế nào?”
“Trận đánh đó vô cùng ác liệt, tàn khốc, đội quân của tôi bị đánh tan tác, bản thân tôi cũng bị thương và ngất đi, sau khi tỉnh lại, tôi đã nằm ở bệnh viện quân y, cũng không biết tung tích của Krus nữa. Ôi, chiến tranh thật đáng sợ!”
Stee vô cùng thất vọng, nhưng cô tin chắc rằng: chỉ cần Krus vẫn còn sống trên thế gian này thì cô nhất định có thể tìm được anh, hoàn thành di nguyện của Meiks.
Vài tháng sau, bệnh viện nơi Stee làm việc muốn thuyên chuyển một số nhân viên y tế đến chiến trường nước Pháp. Cô ghi danh đầu tiên, bởi vì Krus vẫn đang tác chiến ở Pháp, cô hy vọng có thể tìm được Krus. Chẳng mấy chốc cô đã được như ý nguyện, đến một bệnh viện quân y ở Pháp, tham gia vào công việc khẩn trương cấp cứu và điều trị cho thương binh.
Sau những lúc bận rộn, cô thường tìm các thương binh để hỏi thăm tin tức của Krus, đồng thời lần nào cũng huýt sáo một cách tha thiết. Một hôm, có một thượng sĩ bị thương ở đầu được chuyển đến bệnh viện, anh vẫn hôn mê chưa tỉnh, theo những người lính Anh đưa anh đến kể lại, rất có thể anh đã chạy trốn khỏi trại tù binh nước Đức, không biết tên họ và binh đoàn của anh.
Mấy ngày sau, viên thượng sĩ này cuối cùng đã tỉnh lại, nhưng đôi mắt vẫn bị băng kín. Tinh thần anh rất sa sút, động một tí là nổi cáu, kiếm cớ từ chối sự điều trị của y tá. Hôm nọ, khi anh nghe tiếng huýt sáo của Stee thì người bỗng như bị trúng đạn, đờ ra rồi lạc giọng hỏi: “Meiks, em là Meiks phải không?” Stee đoán chắc anh chính là Krus, nhất thời xúc động không thôi, cô quyết định mạo xưng mình là Meiks, bởi vì có thể Krus sẽ không chịu nổi cú sốc là Meiks đã chết, cô chảy nước mắt bước đến trước mặt Krus, ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào gọi: “Krus, là anh ư? Em là Meiks đây!”
Hai người vô cùng xúc động, ôm chầm lấy nhau, cuối cùng, không kìm được, cùng huýt sáo bài “Em yêu đừng khóc”. Tiếng huýt sáo du dương ngân lên trong phòng bệnh, hầu như tất cả thương binh và y tá, bác sĩ đều ngừng tay, chăm chú lắng nghe. Khoảnh khắc này, mọi người đều quên đi chiến tranh tệ hại, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm nồng và lãng mạn.
Sức mạnh của tình yêu quả là vô địch, “cô gái mình yêu” bất ngờ xuất hiện bên mình, khiến cho Krus ngoan ngoãn phối hợp với sự trị liệu của bác sĩ, vết thương của anh dần dần bình phục hẳn lên, không bao lâu sau đã có thể nhìn thấy ánh sáng. Nhưng Stee thì ngày càng âu sầu: Krus yêu Meiks sâu sắc như vậy, sau khi mắt anh đã khỏi, lúc phát hiện ra cô gái trước mặt không phải là người yêu của mình thì tinh thần anh có bị sụp đổ không?
Hai ngày nữa trôi qua, Krus đã có thể tháo băng rồi. Stee tìm viện trưởng nói rõ sự tình, yêu cầu được chuyển đến làm việc ở một bệnh viện khác. Viện trưởng chấp thuận. Stee đến phòng bệnh của Krus, âu yếm hôn lên trán anh một lúc rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh nói với anh: “Anh thân yêu, em phải chuyển công tác rồi, đợi chiến tranh kết thúc, hai chúng ta sẽ trở về Luân Đôn gặp lại nhau nhé!”
Krus nắm chặt tay Stee, tha thiết nói với cô: “Meiks, xin em hãy nhớ, dù còn sống hay đã chết, trái tim của Krus vẫn mãi mãi ở bên em.”
Lời nói này khiến cho Stee nước mắt như mưa, cô kìm chế tình cảm của mình, cùng Krus huýt sáo bài “Em yêu đừng khóc”, âm điệu du dương tuyệt diệu lại một lần nữa xua tan sương mù chiến tranh trong lòng mọi người, khiến người ta nhìn thấy được ánh nắng hòa bình, yên ả. Chiến tranh cuối cùng đã kết thúc rồi, Stee trở về Luân Đôn. Việc đầu tiên khi cô trở về chính là đến trước phần mộ của Meiks, nói cho Meiks ở dưới suối vàng biết rằng Krus vẫn còn sống. Ngoài ra, Stee còn lấy hết can đảm thổ lộ tâm nguyện của mình: Cô mong thay thế Meiks bầu bạn với Krus suốt đời này.
Khi Stee còn đang quỳ trước mộ Meiks lẩm bẩm thì đằng sau cô xuất hiện một thiếu úy quân Anh phong lưu anh tuấn. Viên thiếu úy nhìn đăm đăm vào bóng lưng xinh đẹp quyến rũ của Stee, rồi bỗng huýt sáo lên. Trong lòng Stee chấn động, cô quay đầu lại, phát hiện viên thiếu úy này vừa quen thuộc vừa xa lạ, liền ngạc nhiên hỏi: “Xin hỏi anh là ai? Anh có quen cô Meiks ư?”
Viên thiếu úy chậm rãi lắc đầu: “Không, tôi không quen cô ấy. Nhưng cô Stee, tôi quen cô. Cô còn nhớ đến viên thượng sĩ trong bệnh viện quân y nước Pháp không? Tôi chính là anh ta.” Stee kinh ngạc ngẩn người. Viên thiếu úy tên là Ikend, trong thời gian chiến tranh anh, đã từng bị quân Đức bắt làm tù binh, trong trại tù, anh đã quen Krus, cũng là tù binh, hai người đã trở thành bạn tâm giao. Krus đã kể cho anh nghe câu chuyện tình yêu của mình và Meiks, đồng thời dạy anh huýt sáo. Hai người mỗi ngày đều huýt sáo bài “Em yêu đừng khóc” để giết thời gian. Sau đó, họ cùng những tù binh khác bí mật tìm cách trốn thoát và đã thành công, nhưng Krus vì yểm hộ cho Ikend nên đã trúng đạn mà chết.
Ikend thân bị trọng thương sau đó được quân Anh cứu, được đưa đến bệnh viện quân y nơi Stee làm việc. Khi Stee huýt sáo ca khúc quen thuộc “Em yêu đừng khóc”, Ikend tưởng cô chính là Meiks. Qua những lời kể của Krus, anh được biết Meiks là một cô gái tốt bụng, dịu dàng, nhất thời không nhẫn tâm nói cho cô biết sự thật là Krus của cô đã hy sinh, bèn mạo nhận là Krush, trong lòng nghĩ rằng may mà lúc đó mắt mình bị băng kín, “Meiks” nhận không ra. Anh định đợi sau khi mắt mình bình phục sẽ nói ra hết tất cả.
Sau khi Stee rời khỏi bệnh viện, mắt Ikend nhìn thấy lại ánh sáng, anh tìm đến viện trưởng, viện trưởng đã nói ra sự thật. Anh cảm động sâu sắc bởi tấm lòng hiền hậu của Stee, thề rằng đợi khi chiến tranh vừa kết thúc sẽ lập tức đi tìm Stee, bày tỏ tình cảm ái mộ của mình đối với cô.
Anh còn chưa nói xong thì gương mặt Stee đã đẫm nước mắt từ lâu. Khoảnh khắc này, hai trái tim chân thành lương thiện đang quyện chặt vào nhau.
Nửa năm sau, Ikend và Stee bước vào thánh đường hôn nhân. Vào ngày cử hành hôn lễ, hai người họ đưa nhau đến trước mộ của Meiks, xin hương hồn Meiks phù hộ cho họ hôn nhân hạnh phúc, chung sống đến bạc đầu. Hai người họ tin rằng: Meiks ở trên thiên đường chắc chắn đã gặp được Krus mà cô yêu, hai người cũng nhất định sẽ mãi mãi cận kề, sớm tối bên nhau.
0 responses on "吹口哨的女人 — CÔ GÁI HUÝT SÁO"