从爱到爱的距离 — KHOẢNG CÁCH TỪ TÌNH YÊU ĐẾN TÌNH YÊU

10岁……
10 tuổi …

父亲是那种沉默寡言的男人,除非喝了酒。

Cha là loại đàn ông trầm lặng ít nói, trừ khi đã uống rượu.

她记得,她是从10岁那年开始恨父亲的。那年,父亲喝多了酒,狠狠地打母亲,她和弟弟在一边看着,幼小的心里,细细密密地织满了仇恨,到身体的每一个毛孔。

Cô còn nhớ, cô bắt đầu căm ghét cha từ năm lên mười tuổi. Năm đó, cha uống nhiều rượu, hung hãn đánh mẹ, cô và đứa em trai ở một bên nhìn, trong tâm hồn thơ dại, dần dần chất đầy thù hận đến từng lỗ chân lông trên người.

父亲在村里,是村委会主任,在普通的老百姓眼里,大大小小也算是个官了。但在她眼里不是,她看很多书,知道有上一级的领导,知道有比父亲大得多的官。所以,她看不上父亲在材里的举止,别人一点儿小事,他就拿架子,说,啊,这是个原则问题,这是个党性问题。

Cha ở trong thôn là chủ nhiệm ủy ban, trong mắt của người dân bình thường, lớn hay bé gì cha cũng được coi là một vị quan. Nhưng trong mắt cô thì không, cô đọc rất nhiều sách, biết rằng có những người lãnh đạo cấp trên, biết rằng có quan còn tohơn cha rất nhiều. Cho nên, cô xem thường cử chỉ của cha trong thôn, một chút chuyện nhỏ của người khác, ông liền làm bộ làm tịch, nói, à, đây là vấn đề nguyên tắc, đây là vấn đề mang tính Đảng.

她在日记里写道:我的父亲是什么也不懂的村委主任,我恨他。

Trong nhật kí cô viết: Cha tôi là chủ nhiệm ủy ban thôn không biết gì cả, tôi hận cha.

父亲喜酒,而喝了酒之后的父亲,常常和村里人坐在一起,红着眼睛猜拳。她看不懂,但有一点她知道,这是一种很令人讨厌的活动,每一次,父亲的脸都由白转红。

Cha thích rượu, mà sau khi uống rượu cha thường ngồi chung với những người trong thôn, mắt đỏ ngầu chơi trò chơi đố số. Cô nhìn không hiểu, nhưng có một điều cô biết, đây là một trò khiến người taghét, mỗi một lần như thế, mặt cha đều chuyển từ trắng sang đỏ.

她想,长大后,自己绝对不会做父亲那样的人。

Cô nghĩ, sau này lớn lên, mình tuyệt đối sẽ không làm một người như cha.

所以,幼小的她便学会了顶嘴,学会了将父亲的话反证,学会了伶牙俐齿地还击。久而久之,形成习惯,父亲每当说是,她便想尽理由说不,说到父亲无言,彼时,他会狠狠地瞪她,说,看我打你。她会倔强地抬起头,看他的眼神,但总是在三四秒钟败下来,那眼神里面,有她看不透的东西,也有一种令人可怕的权威。

Cho nên, từ nhỏ cô đã học cách cãi lại, học bác bỏ những lời của cha, biết mau mồm khéo miệng trả đũa. Lâu ngày như thế, hình thành thói quen, mỗi khi cha nói là đúng, cô bèn nghĩ đủ lý do nói không, nói đến khi cha hết lời để nói, lúc đó, ông sẽ hằn học nhìn cô, nói: xem tao đánh mày này. Cô sẽ ương ngạnh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt ông, nhưng thường là 3,4 giây lại thôi, trong ánh mắt đó, có điều gì cô không thể nhìn thấu, cũng có một thứ quyền uy khiến người ta phải sợ.

邻居对父亲说,你这个闺女厉害,从小就这么会讲理。父亲恨恨地说,不成材的东西,就会顶嘴。

Hàng xóm nói với cha, đứa con gái của anh thật ghê gớm, từ nhỏ đã biết lý sự như vậy. Cha căm giận nói, chẳng ra thứ gì, chỉ giỏi cãi lại.

她暗暗听到,更觉难过,也更恨他。

Cô lén nghe được, càng thấy buồn, cũng càng hận cha hơn.

18 岁……
18 tuổi …

她在城里的高中上学,一个星期或两个星期回家一次。她还经常借口学习忙,不回家,除非没生活费了,去家里拿一次,但她都是张口向母亲要。对于父亲,她很少说话。父亲也很少为了一件事而说她了。如果母亲不在家,她就借口出去,到同学家里,避免和父亲单独在一起。

Cô đi học cấp ba ở thành phố, một tuần hoặc hai tuần về nhà một lần. Cô còn thường mượn cớ là bận học, không về nhà, trừ khi không có tiền sinh hoạt mới về nhà lấy một lần, nhưng cô đều mở miệng xin mẹ. Còn với cha, cô rất ít nói chuyện. Cha cũng hiếm khi vì một chuyện mà mắng cô. Nếu mẹ không có ở nhà, cô sẽ mượn cớ đi ra ngoài, tới nhà bạn học. tránh một mình ở cùng cha.

有时候,父亲到城里来公干,也会到她学校里看看她。在传达室那里等着,半天的工夫,总是能与传达室的那个看门老头聊得火热。她慢慢从教室出来,走到那里,淡淡说一句,来了,爹。

Có lúc, cha vào thành phố đi công chuyện, cũng có thể đến trường học thăm cô. Đợi trong phòng thường trực, cả buổi, thường cha cùng với ông lão gác cổng phòng thường trực nói chuyện sôi nổi. Cô chầm chậm từ phòng học bước ra, đi đến đó, lạnh nhạt nói một câu: Con đến rồi, cha.

父亲会回过头来看看她,眼睛里没有亲切,只是平平的。哦。答一句,回过头来继续给老头聊点儿话尾。完了之后才转过身来对她说,你妈说,让我来看看你,一切都好吧。

Cha sẽ quay đầu lại nhìn cô, trong mắt không có sự thân thiết, chỉ là thản nhiên thôi. Ừ. Đáp một câu, quay đầu lại nói tiếp mấy lời cuối với ông lão. Sau khi xong mới quay lại nói với cô, mẹ con bảo cha đến thăm con, tất cả đều tốt chứ ?

到底是自己的母亲,母女连心,父亲这次来,可是母亲千叮嘱万叮嘱才来一次的吧。她想起母亲,她每一次回家的时候,都在自家的门口张望她来的方向,心下一酸,眼睛有些湿。

Rốt cuộc là mẹ của mình, mẹ và con gái gắn bó, cha lần này đến là do mẹ dặn đi dặn lại mới đến. Cô nhớ đến mẹ, mỗi lần cô về nhà mẹ đều ở trước cửa ngóng hướng cô đi, lòng cô chợt chua xót, đôi mắt hơi ươn ướt.

这时,她看到父亲的眼睛紧盯着自己,接着又低下头,说了句,哦,那你就好好地学习。父亲的话还是简单,他心里是没有这个女儿的,她想。看他蹬上车子,然后热情地同老头儿打招呼,看她一眼,就转身而去。

Lúc này, cô thấy mắt cha nhìn chăm chú vào mình, sau đó lại cúi thấp đầu, nói một câu, ừ, vậy con hãy ngoan ngoãn học hành. Lời của cha vẫn rất đơn giản, trong lòng cha không có đứa con gái này, cô nghĩ. Thấy ông lên xe, sau đó nhiệt tình chào ông lão, nhìn cô một cái, liền quay người mà đi.

有时,父亲会带点儿钱给她,说是母亲让带给她的。她更感激母亲。她在日记里写,父亲有点儿虚伪,像是年月垒起来的伪装。

Có khi cha có thể đem cho cô ít tiền, nói là mẹ bảo mang cho con. Cô càng biết ơn mẹ. Cô viết trong nhật kí, cha có vẻ giả dối, dường như đây là sự ngụy trang đã được tích góp theo ngày tháng.

接到录取通知书的那天,她拿给母亲看,母亲激动得将手擦了又擦,又将通知书拿给父亲看。她注意到父亲脸上的变化,这对于他来说,或许是一种成功的标志,起码,值得他拿去炫耀一次。隐隐觉得,父亲的嘴角有点儿抖,说了句,真是的。

Ngày nhận được giấy thông báo đậu đại học, cô cầm cho mẹ xem, mẹ xúc động đến nỗi cứ lấy tay xoa đi xoa lại, rồi cầm giấy thông báo cho cha xem. Cô chú ý đến sự thay đổi trên mặt cha, điều này đối với ông mà nói, có lẽ là một dấu hiệu thành công, ít nhất đáng để ông cầm đi khoe khoang một lần. Cô lờ mờ cảm thấy khóe miệng cha hơi run, nói một câu,đúng rồi.

她不明白父亲话里的意思,接下来的几天里,父亲将乡亲们聚在一起请客,邻居又说,你看,你这闺女真有本事。她期待着父亲能说几句夸她的话,但是他只是笑了两声。她有点儿失望。

Cô không hiểu rõ ý nghĩa trong lời cha nói, trong mấy ngày sau đó, cha cùng với mấy người bà con tụ họp lại mời khách, hàng xóm cũng nói, anh coi, con gái anh thật có bản lĩnh. Cô mong cha có thể nói vài câu khen con gái mình, nhưng cha chỉ cười mấy tiếng. Cô hơi thất vọng.

走的时候,父亲送她到城里坐车。临上车时,他对她说,上车别多说话,到地方后马上打电话过来,你娘想你。

Lúc đi, cha đưa cô vào thành phố đón xe. Lúc sắp lên xe, cha nói với cô, lên xe đừng có nói nhiều, sau khi đến nơi phải lập tức gọi điện về, mẹ con nhớ con.

她狠狠地咬唇,女儿是娘的心头肉,怎么能不想呢?

Cô hầm hầm cắn chặt môi, con gái là cốt nhục của mẹ, làm sao mẹ không nhớ chứ?

27岁……
27 tuổi …

大学毕业后,她留在省城,在一家小公司上班。男朋友是另一个城市的,大学同学。

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ở lại trong thành phố, làm việc cho một công ty nhỏ. Bạn trai cô là người ở thành phố khác, là bạn học chung đại học.

她结婚时,父亲坚持要男方从家里娶亲,她有点儿生气。男朋友的家里并非权贵,要找车,还要跑近二百公里的路程,她试着与父亲商量,但却一点儿商量的余地也没有。父亲是保守的,相信一贯的传统,女儿家,就要从家里出嫁。

Lúc cô kết hôn, cha kiên quyết bắt nhà trai phải đón dâu từ trong nhà, cô hơi giận cha. Nhà bạn trai hoàn toàn không phải quyền quý, phải tìm xe, còn phải chạy trên lộ trình dài gần 200 cây số, cô thử thương lượng với cha, nhưng hoàn toàn không thể thương lượng được. Cha đúng là bảo thủ, tin tưởng một mực vào truyền thống, nhà gái phải xuất giá từ trong nhà.

她说不通父亲,只好与男友商议,男方家里倒也爽快,男友说,只不过是多花些钱罢了。

Cô không thể nói cho cha hiểu, đành phải bàn bạc với bạn trai, nhà bạn trai cũng thoải mái, anh ấy nói, chẳng qua chỉ là tốn thêm một ít tiền thôi mà.

成亲那天,她一早就听到父亲起床,接待乡里乡亲的。她一个人躲在屋里,有村里以前的小姐妹进来,笑着同她闹,喜气很快地在小房间里漫开来。等到她上车的时候,却看不到父亲,母亲将她送上了车,哭得泪人一样,上了车,她悄悄地问坐在车上的第弟,咱爹呢?

Ngày thành thân, từ sớm cô đã nghe cha thức dậy, tiếp đãi bà con ở quê. Cô một mình trốn trong phòng, có mấy chị em trước đây ở trong thôn đến, cười đùa chọc cô, không khí vui vẻ nhanh chóng lan ra trong ngôi nhà nhỏ. Đợi đến lúc cô lên xe lại không nhìn thấy cha, mẹ đưa cô lên xe, khóc sướt mướt, lên xe rồi, cô mới lặng lẽ hỏi đứa em trai đang ngồi trên xe, cha chúng ta đâu?

弟弟的回答让她吃一惊,他说,咱爹去屋后了,你出门的时候,我看他抹着眼泪走的。

她心里一酸,父亲从来没在她面前掉过泪。

Câu trả lời của đứa em khiến côkinh ngạc, nó nói, cha ra sau nhà, lúc chị ra khỏi cửa, em thấy cha gạt nước mắt bỏ đi.

Trong lòng cô đau xót, cha từ đó đến giờ chưa bao giờ rơi nước mắt trước mặt cô.

乡里的规矩,新娘子上了车,是不准再下车的。她觉得难过,但却没下车。出村的时候,远远地,她看到屋后,父亲蹲在那里,身影很单薄,似乎是在抽烟,伸手在脸上抹一把,似乎在擦泪。她的心在那一瞬间有些疼,但很快,车子远行,将那个背影落得远了。

Theo nề nếp ở quê, cô dâu lên xe rồi là không được phép xuống xe. Cô cảm thấy buồn, nhưng lại không xuống xe. Khi ra khỏi thôn, từ xa xa, cô nhìn thấy đằng sau nhà, cha ngồi xổm ở đó, bóng dáng rất nhỏ bé đơn độc tựa như đang hút thuốc, đưa tay lên mặt quẹt một cái, như là đang lau lệ, lòng cô lúc đó bỗng hơi nhói đau, nhưng thật nhanh, xe đã chạy xa, bóng hình đó đã rớt lại đằng xa.

新婚的日子,很快乐。回家的日子,毕竟是少的。每一次往家里打电话,接电话的总是母亲。有时,母亲也将电话给父亲,说,孩子的电话,你也接一下。

Những tháng ngày mới cưới thậtvui. Những ngày được về nhà rốt cuộc rất ít. Mỗi lần gọi điện về nhà,người nhận điện thoại luôn là mẹ. Có khi mẹ cũng đưa điện thoại cho cha, nói: Điện thoại của con, ông cũng nghe đi.

父亲接过电话,两边往往都会有一两秒钟的沉默,这沉默是尴尬的。父亲总是会说那两句,工作还好吧,生活还好吧。她在这边说好,好,听着父亲越来越苍老的声音,她往往会觉得心酸。

Cha nhận điện thoại, hai bên thường thường là có một, hai giây im lặng, sự im lặng này là do lúng túng. Cha luôn nói hai câu, công việc vẫn ổn, cuộc sống vẫn tốt chứ. Cô bên đây nói, tốt, tốt, nghe tiếng của cha càng ngày càng già nua, cô thường cảm thấy xót xa.

闲下来的时候,她在日记里写,父亲老了,我长大了,还记得自己曾经恨过他,只是每一次看到他又多了白发的时候,忍不住便想着:哪一根是由于思念这个不在身边的女儿而变白的呢?

Những lúc nhàn rỗi cô viết trong nhật kí, cha già rồi, mình đã trưởng thành, còn nhớ mình đã từng thù hận cha, chỉ là mỗi lần thấy tóc cha càng thêm bạc, chịu không nổi lại nghĩ: Những sợi tóc đó có sợi nào là do nhớ đứa con gái không ở bên cạnh mà biến thành bạc trắng không?

32岁……
32 tuổi …

弟弟也上了大学。家里的田也少了,秋后,父亲打电话,说要到城里来一次,看看她和小外孙。

Em trai cũng đã vào đại học. Ruộng ở nhà cũng ít, sau mùa thu, cha gọi điện thoại, nói sẽ vào thành phố một bận, để thăm cô và thằng cháu ngoại.

丈夫出差去了,她一个人在家。本来说好了,是上午的车,可是到了中午,父亲还没来。她将孩子放到邻居家,去车站接父亲。刚走到车站,听说一辆出租车撞倒了一个乡下人。她猛地惊呆,拼命地往出事地点跑过去,眼泪不由自主地涌出来,哭喊着跑到地方,远远地见围了一群人,她不顾一切挤开人群,出租车前,坐着一个乡下人,正在那里同司机讨价还价。

Chồng đi công tác rồi, cô ở nhà một mình. Vốn đã nói trước là cha đi xe buổi sáng nhưng đến trưa, cha vẫn còn chưa đến. Cô đem con đi gửi nhà hàng xóm, đến bến xe đón cha. Vừa đến bến xe, nghe nói có một chiếc xe taxi đụng ngã một người nhà quê. Cô bỗng sững sờ, ráng sức chạy đến chỗ xảy ra tai nạn, không làm chủ được nước mắt tự dưng chảy ra, vừa khóc vừa la chạy đến nơi, từ xa đã thấy bao quanh một đám người, cô bất chấp tất cả chen vào đám người, phía trước chiếc taxi, có một người nhà quê đang ngồi, đang mặc cả với tài xế.

见她哭着挤进来,那司机和乡下人都怔了,她哭着哭着,便笑了起来。众人都看她笑话,说,这个女人,怎么了?她顾不得,挤出人群,正好看到了一边的父亲。

Thấy cô khóc chen vào, tài xế và người nhà quê đều ngạc nhiên, cô đang khóc, bèn cười trở lại. Đám đông đều thấy cô cười, nói, cô gái này, sao vậy? Cô bất chấp đám đông, chen ra ngoài, vừa đúng lúc thấy cha ở một bên.

爹,你怎么了?没事吧你?她擦了擦脸上的泪说。

Cha, cha có sao không? Không có chuyện gì chứ? Cô quẹt quẹt nước mắt trên mặt nói.

父亲笑得有些不好意思,举一举手里的礼品,说,转了一上午,想不起来买什么礼品,也不知道小外孙喜欢不喜欢。看着父亲手里大大小小的许多包,她又笑了,说,爹,你还用买什么礼物?心里酸酸的,看父亲有些拘谨地笑着,她忍不住想哭着抱抱他。

Cha cười có vẻ hơi lúng túng, giơ những món quà trong tay, nói, vòng vòng hết cả buổi sáng, không nghĩ ra phải mua quà gì, cũng không biết cháu ngoại có thích không nữa.Nhìn thấy trong tay cha đang cầm rất nhiều gói quà lớn nhỏ, cô lại cười, nói, cha, cha hãy còn mua quà gì chứ? Trong lòng xót xa, nhìn cha cười hơi giữ kẽ, cô chịu không được muốn khóc và ôm cha.

走到街上,没打的,阳光从身后照过来,是什么时候,父亲的腰身也变得伺倭起来,以前的他,可是很刚强的一个人呢。过马路时,父亲小心地躲着身边的车辆,但眼睛却看向她。口里说着,小心,你看你,走路怎么不看车呢。她说,城里人不怕车,就像乡下人不怕狗一样。

Đi ra đường, không gọi taxi, ánh mặt trời chiếu từ phía sau, là lúc nào,lưng cha cũng trở nên cong cong, cha trước đây là một người rất cứng rắn. Lúc qua đường, cha cẩn thận tránh xe nhưng mắt lại nhìn về phía cô. Miệng nói, coi chừng, cẩn thận đấy, con xem con kìa đi đường sao không nhìn xe. Cô nói, người thành phố không sợ xe, cũng như người dân quê không sợ chó vậy.

父亲也笑,眼角的纹在瞬间拧成了绳。

Cha cũng cười, nếp nhăn ở khóe mắt trong phút chốc vặn thành hình sợi dây thừng.

父亲看到小外孙,也像个孩子一样,将小外孙抱在怀里亲了又亲,说,姥爷最疼你,只疼你一个。那眼睛里的疼爱,像是要流溢出来一样。

Cha thấy thằng cháu ngoại thì cũng giống như đứa trẻ, ôm cháu vào lòng hôn lấy hôn để, nói, ông ngoại cưng cháu nhất, chỉ cưng một mình cháu thôi. Niềm yêu thương trong mắt giống như sắp tuôn tràn ra vậy.

她有些怔怔,往事如粉尘一样散开来,隐约在小时候,父亲也是这样将她抱在怀里,说疼她,用带胡子的嘴巴扎她小脸……她觉得心酸,想起以往的种种,想起母亲对她唠叨说父亲半夜起床,说是做的梦不好,非要母亲打电话给她,他自己,总不好意思打过来。母亲对她说,你爹想你,但总是要推到我身上。

Cô hơi bối rối, chuyện quá khứ như bụi phấn tản ra, thấp thoáng thời thơ ấu, cha cũng ôm cô vàolòng như vậy, nói thương cô, lấy cái miệng đầy râu cọ vào má cô… Cô cảm thấy xót xa, nhớ lại mọi chuyện trước đây, nhớ mẹ nói dông dài với cô là cha nửa đêm thức giấc, nói là nằm mơ không tốt, bảo mẹ nhất thiết phải gọi điện cho cô, tự ông gọi thì ông ngại. Mẹ nói với cô, cha nhớ con, nhưng luôn muốn đẩy cho mẹ.

泪当时就落下来了,她借口准备饭,跑到厨房去。在那里洗米,眼泪却停不下来。晚上,她在日记里写,从爱到爱的距离,是忽然间的发现,是自己的父亲,还有那从不说出口的关怀。

Nước mắt lúc đó lại rơi, cô mượn cớ đi chuẩn bị cơm, chạy vào nhà bếp. Ở trong đó vo gạo, nước mắt lại không ngừng rơi. Buổi tối, cô viết nhật kí, khoảng cách từ tình yêu đến tình yêu, là một sự phát hiện bất ngờ, là cha của mình, vẫn là sự quan tâm chưa từng nói ra bằng lời.

Lên đầu trang