林雪觉得很郁闷。
Lâm Tuyết cảm thấy rất u buồn.
参加工作一年来,她第一次确确实实感到身边的“场”有点冷。
Đi làm được một năm, đây là lần đầu tiên cô thật sự cảm thấy xung quanh mình thật lạnh lẽo.
这是每年公司的必上节目,春游,林雪很为这次出游激动,还带了一张小吊床,打算到目的地时好好享受大好春光。
Đây là chương trình của công ty hằng năm, đi chơi xuân, Lâm Tuyết vốn dĩ rất hào hứng với chuyến đi này, cô còn mang theo một cái võng, định bụng khi đến nơi sẽ nằm võng tận hưởng cảnh xuân tươi đẹp.
公司有四十来号人,一路上同一部门的人凑在一堆,三三两两,谈笑风生,惟有她,时常落了单。心里怪怪的,可同事也不像有意冷落她,为了不显得太扎眼,中午野餐后,她连吊床都没拿出来,晚上,跟她睡一间房的女孩把行李放下后整晚都没回来,听说在别的房间玩牌。她无聊地看着电视,或是给原来的同学发短信,有种被伤害的感觉。第二天回来的路上,她不想表现出失落的样子,或是看窗外的风景或是闭眼假寐,听周围人的喧哗心里真不是滋味。
Công ty có khoảng 40 người, suốt quãng đường đi, người của từng phòng cứ tụm ba tụm năm trò chuyện tíu tít, chỉ có mình cô thường xuyên bị lạc lõng. Trong lòng cô cảm thấy là lạ, nhưng bạn đồng nghiệp cũng chẳng có vẻ gì là cố ý lạnh nhạt với cô. Để không tỏ ra quá gai mắt, ăn trưa ngoài trời xong, cô chẳng buồn mắc võng lên, buổi tối, cô bạn cùng phòng đặt hành lý xuống là biến mất cả đêm không về, nghe nói là ngồi chơi bài ở phòng khác. Cô thờ ơ bật ti vi xem, không thì nhắn tin cho bạn học cũ, có cảm giác như bị tổn thương. Hôm sau, trên đường trở về, cô không muốn tỏ ra lạc lõng bằng cách nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ hoặc giả vờ nhắm mắt ngủ, nghe mọi người xung quanh ồn ào mà trong lòng tẻ nhạt.
公司让员工体整一天,第二天再上班。这天,林雪大门不出,躺在床上思考问题到底出在哪个地方。
Công ty cho nhân viên nghỉ phép trọn một ngày, ngày hôm sau mới đi làm. Hôm đó, Tuyết Lâm chẳng buồn đi đâu, cô nằm trên giường suy nghĩ không biết vấn đề nằm ở đâu.
林雪是学证券与投资的研究生,毕业后考入这家公司,主要做境内上市公司的财务顾问。她工作勤奋、努力、投入,两个月后,业绩超过了部门里的一些老员工,尤其在效率上胜人一筹,上司安排一周的活,她最多四天做完,因此,大会小会上,上司常把她挂在嘴边表扬。读书生涯里,她一直是好学生,听了表扬也不觉得有什么,很坦然地接受了。
Lâm Tuyết là nghiên cứu sinh ngành Chứng khoán và Đầu tư, sau khi tốt nghiệp, cô trúng tuyển vào công ty này, chủ yếu làm cố vấn tài chính cho các công ty lên sàn chứng khoán trong nước. Cô làm việc siêng năng, cố gắng, hăng say, sau hai tháng, thành tích đã vượt hơn một số nhân viên cũ cùng phòng, nhất là về mặt hiệu suất càng hơn mọi người một bậc, công việc cấp trên sắp xếp làm trong một tuần, nhiều nhất là 4 ngày cô đã làm xong, cho nên trong tất cả các cuộc họp lớn nhỏ, cấp trên thường biểu dương cô. Thời còn đi học, cô luôn là học sinh giỏi, nghe khen ngợi cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ tỏ ra bình thản.
是不是这些表扬引起同事的嫉妒呢?
Có phải những lời khen ngợi này đã khiến cho các đồng nghiệp đố kỵ?
林雪想起进公司的前几天,有个叫丽姐的老员工对她不错,吃饭购物总叫上她,后来一次午餐时,丽姐向她抱怨经理做人偏心,她很好心地对丽姐说:“算了,别说上级坏话,要是被他知道了可了不得。”当时,丽姐的脸红了一下,有些别扭地说:“跟你说没关系,一看就知道不会到上司那里乱说的。”但是,从这以后,丽姐对她就冷淡下来。
Lâm Tuyết nhớ lại khi mới vào công ty làm được mấy ngày, có một chị nhân viên tên Lệ đối xử với cô cũng rất tốt, hễ ăn cơm hay đi mua đồ đều rủ cô đi cùng. Về sau, có một lần vào bữa ăn trưa, chị Lệ than phiền với cô về việc sếp thiên vị, cô có lòng tốt nhắc nhở chị Lệ rằng: “Thôi đi, đừng nói xấu sau lưng sếp, nhỡ để ông ấy nghe được thì gay go to.” Lúc đó mặt chị Lệ đỏ bừng, khủng khỉnh bảo: “Nói với cô chẳng sao, vừa nhìn là biết cô sẽ không chạy đến chỗ sếp nói lung tung.” Nhưng từ đó trở đi, chị Lệ bắt đầu đối xử lạnh nhạt với cô.
想想,自己说的那句话也没有错呀,为什么成了这种结果?
Ngẫm nghĩ, cô thấy câu nói của mình đâu có gì sai, tại sao lại nhận kết quả như thế này chứ?
这些年的教育,她一直认为工作的时候应该沉稳、安静,不工作的时候要守口如瓶,所以,有时下午闲下来大家在一起聊天喝茶时,她总是默默看报表,或是做一些第二天工作的安排,她总觉得参与那些没意思……
Tiếp thu sự giáo dục của mấy năm nay, cô vẫn cho rằng khi làm việc cần vững vàng, điềm tĩnh, khi không làm việc, nên biết giữ mồm giữ miệng, cho nên thỉnh thoảng có những buổi trưa rảnh rỗi, mọi người rủ nhau uống trà nói chuyện phiếm thì cô lại lặng lẽ xem các bảng kê khai, hoặc sắp xếp một số công việc của ngày hôm sau, cô luôn cảm thấy tham gia những cuộc trò chuyện như thế chẳng có gì hay ho…
她完全够得上优秀员工的标准,怎么还会受大家冷落?
Cô hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để được đánh giá là một công nhân viên ưu tú, nhưng tại sao lại bị mọi người lạnh nhạt?
百思不得其解,她打了电话给以前的学姐阿雯。阿雯认真听了她说的一些事,又听她左一个“这难道错了吗”右一个“我真是想不明白”后,笑了起来,然后说:你当然错了,你错就错在表现得太优秀了。努力工作当然好,可是,是平常人,难免有懒散放松的时候,你呢,就像一面高风亮节的镜子,把别人的缺点暴露无遗,在你的反射下别人处处落下风,你给了你的同事无形的压力,谁愿意和你这样的人在一起呢?
Nghĩ mãi không ra, cô bèn gọi điện cho chị Văn, người học chung trường trước đây. Chị Văn chăm chú nghe cô kể mọi chuyện, nào là “Chẳng lẽ như vậy là sai ư?” hay “Em thật sự không hiểu.” Xong, chị cười bảo: Đương nhiên là em đã sai, em sai ở chỗ em đã thể hiện mình quá xuất sắc, cố gắng làm việc đương nhiên là tốt, nhưng là người bình thường, khó tránh khỏi có những lúc buông lơi bản thân, còn em, em giống như một tấm gương sáng, phơi bày hết mọi khuyết điểm của người khác, dưới sự phản chiếu của em, người khác điểm nào cũng thua kém, em đã tạo cho các đồng nghiệp của mình một áp lực vô hình, thử hỏi còn ai dám làm bạn với một người như em?
林雪沉默。
Lâm Tuyết im lặng.
阿雯又道:你想想,你真没有因为自己的优秀而对同事造成过伤害吗?千万不要做那只人人都惧怕的反光镜啊!
Chị Văn lại nói: Em hãy thử nghĩ lại đi, chẳng lẽ em thật sự chưa bao giờ vì sự xuất sắc của mình mà gây tổn thương cho đồng nghiệp sao? Đừng bao giờ trở thành tấm gương phản chiếu mà mọi người đều khiếp sợ, em nhé!
林雪回忆了一下,突然想起一件事,有一次,因为她提前完工,上司要求另一些环节的同事也加快速度,对方说了些难处,上司道:林雪三天前就做完了,你们有什么不可以的?
Lâm Tuyết hồi tưởng một chút, chợt cô nhớ ra một việc, có một lần, do cô hoàn thành công việc sớm hơn yêu cầu, nên cấp trên yêu cầu đồng nghiệp phụ trách một số khâu khác cũng phải tăng nhanh tốc độ, họ nói có một số khó khăn thì cấp trên lại bảo: Lâm Tuyết ba ngày trước đã hoàn thành rồi, các người sao lại không thể?
结果,那次造成了全体加班。
Kết quả là lần đó mọi người buộc phải tăng ca.
她明白了。
Cô hiểu rồi.
上班后不久,林雪和丽姐被派去给一个食品公司做准备上市的财务报表,林雪负责流动资金部门,丽姐负责固定资产方面。这次,林雪刻意迁就丽姐的节奏,有时还会帮帮她的忙,两人几乎同时完成任务。大家都是明白人,完成工作后,丽姐特意请她喝咖啡,她有意无意地告诉丽姐,自己才工作,心中忐忑不安,生怕做得不好被淘汰,弄得心很累,连周末都不敢休息,连男朋友都骂她是工作狂,真不想再过这样的日子了。丽姐听后一脸同情。
Đi làm lại không lâu, Lâm Tuyết và chị Lệ được cử đi làm bảng báo cáo tài chính chuẩn bị lên sàn chứng khoán cho một công ty thực phẩm, Lâm Tuyết phụ trách phần vốn lưu động, chị Lệ phụ trách phần vốn cố định. Lần này, Lâm Tuyết cố gắng chú ý phối hợp với nhịp độ làm việc của chị Lệ, thỉnh thoảng còn đến giúp chị, hai người gần như hoàn thành nhiệm vụ cùng lúc. Mọi người đều là người hiểu đời, sau khi hoàn thành công việc, chị Lệ mời cô đi uống cà phê, cô như vô tình nói cho chị Lệ biết là mình mới đi làm, trong lòng luôn cảm thấy lo lắng, chỉ sợ mình làm không tốt sẽ bị đào thải, khiến trong lòng rất mệt mỏi, đến nỗi cuối tuần cũng không dám nghỉ ngơi, ngay cả bạn trai cũng mắng cô là say việc quá mức, cô thật sự không muốn sống cuộc sống như thế nữa. Chị Lệ nghe xong tỏ vẻ đồng tình.
看到有同部门的女同事穿了新衣,她会感兴趣地问问价格、质地,对方兴致高涨,一股脑地把自己的审美取向统统说出来。
Nhìn thấy một đồng nghiệp nữ cùng phòng mặc bộ đồ mới, cô biết vui vẻ hỏi giá cả, chất lượng, chị ta hứng chí bèn nói tất tần tật khuynh hướng thẩm mỹ của mình.
下午闲下来,她会主动买些小零食,和大家一起聊聊天,碰到有人抱怨上司,她也应和说:“天下乌鸦一般黑……”
Buổi chiều khi rảnh rỗi, cô biết chủ động mua thức ăn vặt góp chuyện với mọi người, có người than phiền về cấp trên, cô cũng biết phụ hoạ: “Quạ nào mà chẳng đen đầu…”
这样过去几个月,渐渐地,她感觉身边的气氛活络起来,以前客客气气地称她“林小姐”的同事,现在都“林子,林子”地叫,就像喊自己家里的小妹一般。
Cứ như vậy vài tháng trôi qua, dần dần cô cảm thấy không khí xung quanh mình vui vẻ hơn, những đồng nghiệp trước kia thường khách sáo gọi cô là “Cô Lâm”, giờ đều gọi cô là “Lâm ơi, Lâm à” giống như gọi đứa em gái nhỏ trong gia đình vậy.
也不是不矛盾的。林雪有时感觉自己浪费太多的时间在人际关系上,如果没有这么多所谓的应酬,自己也许能做更多的事,可是,那次春游的遭遇又让她心生恐惧,她宁愿少做一些事,也不想被同事们划出圈外。
Chẳng phải không có mâu thuẫn. Đôi khi Lâm Tuyết cảm thấy mình lãng phí quá nhiều thời gian vào các mối quan hệ giao tiếp, nếu không có quá nhiều cái gọi là xã giao như thế thì có lẽ mình sẽ làm được nhiều việc hơn, nhưng cảnh ngộ của lần đi chơi xuân nọ lại khiến lòng cô sợ hãi, cô thà rằng làm ít việc một chút, chứ không muốn bị đồng nghiệp gạt mình sang một bên.
三年后,林雪升了职,上司告诉她,升职的理由是她既能做好自己的工作又能协调好同事关系。听到上司这样说,她忽然明白了,其实单靠一心一意做业务,是成不了大器的,而想要成就一番事业,必须懂得与人交往的真谛,就是古人说的那句:世事洞明皆学问,人情练达即文章。
Ba năm sau, Lâm Tuyết được thăng chức, cấp trên nói với cô rằng, lý do được thăng chức là vì cô vừa có thể hoàn thành tốt công việc của mình lại vừa hoà đồng với đồng nghiệp. Nghe cấp trên nói vậy, cô chợt hiểu ra rằng, thực sự nếu chỉ nhờ toàn tâm toàn ý làm việc sẽ không thể làm nên việc lớn, còn muốn làm nên sự nghiệp, phải hiểu được chân lí của giao tiếp xã hội, giống như câu nói của người xưa: “Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương” (Thấu hiểu việc đời cũng là học vấn, hòa hợp tình người tức là văn chương.)
到林雪展开她的新工作时,她更加发现,做上司靠地位是压不了人的,而且,就算对方迫于无奈暂时屈服,也不会好好做,自己同样会被认为无能。实际工作中,要想大家工作做得好,确实需要一个良好善意的人际环境。
Đến khi Lâm Tuyết triển khai công việc mới của mình, cô càng nhận ra rằng, làm cấp trên mà chỉ dựa vào địa vị thì chẳng thể làm người ta phục, hơn nữa, dù người ta bất đắc dĩ phải tạm thời chịu lép thì cũng chẳng thể làm tốt công việc, cuối cùng mình cũng sẽ bị cho là không có năng lực. Trong công việc thực tế, nếu muốn mọi người làm tốt công việc của họ, thật sự cần tạo ra một môi trường giao tiếp thân thiện.
至今,她仍然常想起阿雯的那句话:千万不要做那只人人都惧怕的反光镜啊!
Đến giờ, cô vẫn thường nhớ đến câu nói của chị Văn: Đừng bao giờ làm tấm gương phản chiếu mà ai cũng khiếp sợ!
