Liên hệ ! 0906 778 713 | nshaihasg@gmail.com

Setup Menus in Admin Panel

丢失的戒指 — CHIẾC NHẪN BỊ MẤT

“不!”她双颊一红,对打扮得像空中小姐般的服务员抱歉地摇摇头,连十元钱的门票她都觉得奢侈,何况价格令人咋舌的洋酒。

服务员漠然地瞥她一眼,收起殷勤,扭着腰肢转身而去。乐曲如山泉,从高不可测的山巅流淌而下,忽明忽暗的彩灯勾勒出人们绰约的身影和飞旋的脚步。

她有些后悔,考试刚完只不过想放松一下,怎么鬼使神差地来到里。她目光随意地四处游移,忽然,桌脚下璀璨闪烁的亮光吸引住了她的视线,捡起来一看,“啊!”一枚戒指,上面还镶着一粒闪闪发亮的钻石。她的心突突直跳,手也有些发抖,不由环顾四周,人们舞兴正浓。静思片刻,她来到了服务台前。

“要点什么?”服务员恢复了刚才殷勤。“广播寻找失主。”她递过钻戒。

服务员杏眼圆睁,惊讶地看看钻戒,又加倍惊讶地看看她。

广播结束,一阵骚动之后,一位衣着光鲜的中年男子出现在她面前。

“今天是什么日子?”他目光和善地望着她。她想不到他的第一句话竟然如此,绞尽脑汁地思考着,中国的、外国的、法定的、民俗的……

“不知道。”她迷惑地摇摇头。

“对于多数人,今天什么日子也不是。今天──是我母亲的忌日。”

“你母亲……”

“20年前,里还是一家药店。我母亲生命垂危,急需一种价格昂贵的药,母亲就把戒指──她结婚时的嫁妆交给我,用以抵押换药。我揣着戒指来到里,却没那种药,便急匆匆去别处买。出门一摸口袋,戒指不见了。我的脑依‘嗡’地响了一声,冲回药店去找。穿过纷杂的脚步,我看见亮光一闪,一只手捡起了地上的戒指。可是人群挡住了我的视线,我不知道是谁。我哭啊、喊啊,求别人把戒指还给我。可是没有人理睬我,我哭着奔回家,母亲已经奄奄一息。等我想尽办法弄来钱买药,母亲已经溘然长逝。”

“20年了,我怎么也忘不了那一天,个地方和那枚戒指。”他出神地转着手中的戒指,她出神地听。

“后来我长大了,出去闯世界,挣了很多钱。10年前的今天,我又来到里,把一枚戒指扔在地上,然后我躲在一旁。我多么希望没有人捡它,又多么希望有人捡它,然后喊一声‘谁丢了东西?’可是没有人。”他神色黯然地叹了口气。

“没有人捡吗?”她问。

“不!”他摇了摇头,“一位女士捡到了,装进了自己的皮夹子。”

“你应该告诉她戒指是你的。”

“我寻找的不再是戒指。”沉默片刻,望着大惑不解的她,他说,“10年来,每年的今天,我都要来里,扔下一枚戒指。每次都有人捡,每次都没有人寻找失主。直到今天,我终于等到了,你捡到了它,而且还给了我。”他泪光闪动,“我多么希望20年前,是你捡到了我的戒指。”他从口袋里掏出一枚戒指,递给她,“做个纪念。”

怔怔地望着手里的两枚戒指,她茫然失措。

“哦,”他笑着解释,“你刚才捡到的和那些被人捡走的戒指,都是假的。只有枚才是真的戒指,也只有枚才配得上你。”

Không!” cô đỏ mặt, lắc đầu xin lỗi cô phục vụ trang điểm trông như tiếp viên hàng không, ngay cả 10 tiền vé vào cổng cô đã cảm thấy xa xỉ, huống hồ gì là loại rượu tây giá cao ngất ngưởng đến phải tặc lưỡi.

Cô phục vụ thờ ơ liếc cô một cái rồi, lạnh lùng quay người bỏ đi. Tiếng nhạc như dòng suối rót từ trên cao chót vót xuống, ánh đèn lúc mờ lúc tỏ phác họa những dáng người thướt tha và những bước nhảy dập dìu.

Cô có chút hối hận, vừa thi xong chỉ muốn thả lỏng một chút, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại đến chốn này. Ánh mắt cô quét nhìn xung quanh, đột nhiên, ánh sáng lấp lánh dưới chân bàn thu hút lấy tia nhìn của cô, nhặt lên xem, “Ôi! Một chiếc nhẫn, trên đó còn đính một viên kim cương sáng lấp lánh. Tim cô chợt đập liên tục, tay chân run run, bất giác đảo mắt nhìn xung quanh, mọi người đang hăng say nhảy theo tiếng nhạc xập xình. Yên lặng suy nghĩ một hồi, cô bước đến trước quầy phục vụ.

“Cô dùng gì?” cô phục vụ khôi phục lại vẻ ân cần lúc nãy. “Phát thanh tìm người bị mất đồ.” Cô đưa chiếc nhẫn kim cương ra.

Cô phục vụ tròn xoe mắt, kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn kim cương, lại càng ngạc nhiên khi nhìn cô.

Tiếng phát thanh dứt, sau một hồi huyên náo, một người đàn ông trung niên ăn mặt bóng láng xuất hiện trước mặt cô.

“Hôm nay là ngày gì?” Ông nhìn cô vẻ trìu mến. Cô không ngờ câu đầu tiên ông ta hỏi lại là như vậy, vắt óc nghĩ mãi, ngày lễ tết của Trung Quốc, của nước ngoài, của nhà nước quy định, của dân gian…

“Không biết.” Cô lắc đầu không hiểu.

“Đối với đa số người, hôm nay chẳng là ngày gì cả. Hôm nay – là ngày giỗ của mẹ tôi.”

“Mẹ của ông….”

“20 năm trước, nơi đây còn là một tiệm bán thuốc. Mẹ tôi bệnh ngặt nghèo, cần một loại thuốc rất đắt tiền, mẹ đưa cho tôi một chiếc nhẫn – đó là chiếc nhẫn của bà ngoại cho mẹ khi xuất giá, để đem cầm đổi lấy tiền mua thuốc. Tôi mang chiếc nhẫn tới đây, nhưng ở đây không có loại thuốc đó, tôi bèn vội vàng đến nơi khác. Ra đến cửa tôi tìm lại trong túi thì chiếc nhẫn đã biến mất. Đầu tôi vang lên một tiếng “ong…”, vội vàng trở lại tiệm thuốc tìm. Xuyên qua được đám người đông nghịt, tôi nhìn thấy một ánh sáng lấp lánh, một bàn tay lượm chiếc nhẫn từ dưới đất lên. Nhưng đám người đã che khuất tầm nhìn của tôi, tôi không biết đó là ai. Tôi khóc lóc, la hét, cầu xin người ta mang trả nhẫn cho tôi. Nhưng chẳng có ai đếm xỉa đến tôi, tôi khóc chạy về nhà, mẹ tôi đã thoi thóp. Đợi khi tôi nghĩ đủ cách kiếm được tiền thì mẹ tôi đã ra đi.”

“20 năm rồi, tôi không tài nào quên được ngày hôm đó, nơi này và chiếc nhẫn đó.” Ông xoay xoay chiếc nhẫn trong tay một cách vô thức, còn tôi nghe đến ngây ra.

“Sau này tôi trưởng thành, ra đời bươn chải, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền. Cũng vào ngày này cách đây 10 năm, tôi lại quay trở lại đây, ném một chiếc nhẫn xuống sàn, sau đó tôi trốn vào một góc. Tôi rất hy vọng sẽ không ai lượm nó, cũng rất hy vọng sẽ có người lượm được nó, sau đó hô lên một tiếng ‘Ai làm rơi đồ nè?’ nhưng chẳng có ai cả.” Ông buồn rầu thở dài.

“Không có ai lượm được sao?” cô hỏi.

“Không phải!” ông lắc đầu, “một cô gái đã lượm được, rồi bỏ nó vào trong túi xách của mình.”

“Ông nên nói cho cô ấy biết chiếc nhẫn là của ông.”

“Cái tôi tìm không phải là chiếc nhẫn nữa.” Im lặng giây lát, nhìn vẻ không hiểu của cô, ông nói, “10 năm nay, năm nào vào ngày này tôi cũng đến đây, ném một chiếc nhẫn. Lần nào cũng có người nhặt được nó, nhưng chẳng lần nào có ai đi tìm người bị mất. Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng tôi cũng đã đợi được, cô nhặt được nó và còn trả nó lại cho tôi.” Mắt ông ngấn lệ, “tôi rất hi vọng cách đây 20 năm, người nhặt được chiếc nhẫn của tôi là cô.” Ông lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn đưa cho cô, “Xem như để làm kỉ niệm.”

Ngơ ngác nhìn hai chiếc nhẫn trong tay mình, cô bối rối.

“À,” ông ta mỉn cười giải thích, “Cái nhẫn lúc nãy cô vừa nhặt được và những chiếc mà những người đó nhặt được đều là giả. Chỉ có chiếc nhẫn này mới là nhẫn thật, cũng có chiếc nhẫn này mới xứng đáng với cô.”

15 Tháng Ba, 2020

0 responses on "丢失的戒指 — CHIẾC NHẪN BỊ MẤT"

    Leave a Message

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

    X
    Chuyển đến thanh công cụ