Nỗi đau tật nguyền, nỗi đau thể xác, nỗi đau tâm hồn… Tình yêu…hạnh phúc…thật xa vời… Thế nhưng…trong khoảnh khắc…mọi cảm xúc chợt vỡ òa…
认识他时,她29岁,因为腿疾,二十多年来她根本不曾体味过爱情真正的滋味。他32岁,父母双亡,为供两个妹妹读书,至今未婚。为了这桩婚事,她父亲答应给他们一套装修豪华的房子,在公司里为他刚毕业的妹妹安排了职位,条件是:他必须照顾好自己行动不便的女儿。
他是个温和的男人,不大说话,却很细致。他为她洗澡按摩,把她从六楼上背下来,推着她去看海,甚至,逼着她每天早起锻炼,哪怕只是扶着她勉强走几步。她在电脑前写字或者玩游戏的时候,他就在厨房里,照着菜谱,做她喜欢的红烧鱼,煲各种各样的粥。每天晚上,他把她浮肿的脚握在怀里,一寸一寸细致地按摩……
所有的人都说她运气好,遇上这么温柔体贴的好男人,不知道是几世修来的福气。她听了,淡淡地笑,心里并不觉得亏欠他。男人没有文化,不懂文学不懂艺术,更不懂得她的心。他们在一起,连一句多余的话都没有。
婚后第三年,父亲的公司因为投资失误,所有的资产都被抵押了出去,包括他们住的房子。父亲一急之下,心脏病突发,竟撒手而去。
男人带着她,在市郊租了一套很小的房子,光线很差,电脑接不上宽带。她走不出去,平时的工作就靠网络,跟男人说了几次,让他找电信局的人想办法。每次男人都答应得好好的,但是转天,又总是把答应好的事情忘得一干二净。那段时间男人变得特别忙碌,晚上她睡醒一觉了,还不见他回来。
一天,在她又一次洗脚时不小心将脚盆弄翻,眼看着漫延到床上的水,将床单被褥一点点浸湿,她的心,也一点点地冷了下去。夫妻本是同林鸟,大难来时各自飞。更何况,他们原本只是相互交换,而今,她没了筹码一无所有,他当然不会再顾及她,要飞出去找自己的路了。
那天晚上,她拟好了离婚协议,收拾好自己的东西,等到九点,男人仍然没有回来。她突然就很愤怒,再也没有耐等他回来,打电话让表妹来接她。表妹推着她,从那条街走出来,正要打的,突然,在街角的地方,她看到了那个熟悉的身影。
是他,在那家生意火爆的烧烤摊前,她看到他正满头大汗,一手端着一盘鱼,一手端着满满一盘羊肉串,穿过吆五喝六的食客,把东西小心放在客人的桌子上,又飞快地转身,奔向另一桌,谦卑地笑着送走客人,手脚麻利地收拾着桌子上的残肴……
她呆呆地看着,泪水不争气地涌了出来。表妹早已失声喊了出来,姐夫,你怎么在这里? 男人看着突然出现的她,有些不知所措,尴尬地搓着双手,半天才说,我去电信局问过了,人家说装宽带要一次缴清一年的费用……他又急急地掏自己的口袋,掏出一大把零碎的票子:喏,再差五十就够了,你再等两天,两天后,保证让你能上网……又低了头,轻声说,爸爸去了,我得照顾好你。可是我,连这点事情都做不好……
她泪流满面。这爱之水,是从心底流出的,每一个分子,都浸润着他浓浓的爱,是她享用一生的爱之水…
Khi quen anh, cô 29 tuổi, do chân bị tật nên suốt hơn 20 năm qua cô căn bản chưa từng được nếm trải hương vị thực sự của tình yêu. Anh 32 tuổi, cha mẹ qua đời, phải nuôi hai em gái ăn học nên đến giờ vẫn chưa vợ. Vì hôn sự lần này, cha cô đồng ý tặng cho họ một căn nhà bài trí sang trọng, sắp xếp một công việc ở công ty cho cô em gái mới ra trường của anh, điều kiện là: Anh phải chăm sóc tốt cho cô con gái đi lại bất tiện của ông ấy.
Anh là người đàn ông ôn hòa, không hay nói chuyện song rất tỉ mỉ. Anh tắm rửa xoa bóp cho cô, cõng cô từ lầu sáu xuống, đẩy xe đưa cô đi ngắm biển, thậm chí, bắt cô mỗi sáng phải dậy sớm luyện tập, dù chỉ đỡ cô miễn cưỡng nhúc nhắc đi vài bước. Khi cô đánh chữ hay chơi điện tử trên máy tính thì anh ở trong bếp, dựa vào sách dạy nấu ăn làm món cá chiên xù mà cô thích, hầm đủ các loại cháo. Mỗi tối, anh ôm lấy đôi chân bị phù thũng của cô vào lòng, tỉ mỉ xoa bóp từng chút một…
Tất cả mọi người đều nói số cô may mắn, gặp được người chồng tốt ân cần dịu dàng như vậy, không biết là nhờ phúc tu từ mấy kiếp trước. Cô nghe xong chỉ cười nhạt, trong lòng chẳng thấy nợ nần gì anh. Đàn ông gì vô văn hóa, không thông văn chương không biết nghệ thuật, càng không hiểu trái tim cô. Họ sống cùng nhau, nhưng ngay đến một câu chuyện phiếm cũng không có.
Năm thứ ba sau khi kết hôn, công ty cha cô do đầu tư thất bại nên tất cả tài sản đều bị đem đi cầm cố, bao gồm cả căn nhà của họ. Cha cô trong lúc quá lo lắng, bệnh tim đột phát nên đã nhắm mắt xuôi tay.
Anh dắt theo cô, thuê một căn nhà rất nhỏ ở ngoại ô, đường dây cáp quang rất yếu, máy tính không mắc được cáp mạng. Cô không ra ngoài được, mọi công việc thường ngày đều dựa vào Internet, đã nói với anh mấy bận, bảo anh liên hệ với người cục bưu chính viễn thông nghĩ cách. Lần nào anh cũng “Ừ,ừ“ đồng ý ngay, thế nhưng hôm sau lại quên sạch bách chuyện đã nhận lời. Thời gian này anh trở nên bận túi bụi, buổi tối đang ngủ cô chợt thức giấc mà vẫn chưa thấy anh về nhà.
Một hôm, cô lại bất cẩn làm đổ chậu nước khi rửa chân, mắt nhìn thấy nước cứ tràn lên giường, chăm đệm bị ngấm ướt từng chút, trái tim cô, cũng băng giá từng chút. Vợ chồng vốn là đôi chim cùng tổ, đến khi đại nạn đường ai nấy bay. Càng huống hồ, cuộc hôn nhân của bọn họ vốn chỉ mang tính đổi chác, mà nay cô không có tiền cũng hết sạch gia sản, anh tất nhiên sẽ không còn ngó ngàng gì đến cô nữa, phải bay đi tìm con đường riêng của mình.
Tối hôm ấy, cô đã thảo xong đơn li hôn, thu dọn sẵn sàng đồ đạc của mình, đợi đến 9 giờ, anh vẫn chưa về. Bỗng nhiên cô thấy rất tức giận, không còn đủ nhẫn nại chờ anh về nữa, gọi điện cho em họ đến đón cô. Cô em họ đẩy xe đưa cô ra từ con phố ấy, đang định gọi taxi, bỗng nhiên, ở góc phố, cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là anh, trước một quán bán đồ nướng đắt khách, cô thấy anh, đầu lấm tấm mồ hôi, một tay bưng đĩa cá, tay kia bê một đĩa đầy những xâu thịt dê nướng, luồn qua đám thực khách nhao nhao réo gọi, cẩn thận đặt đồ ăn xuống bàn khách, loáng cái lại quay phắt người chạy về phía một bàn khác, nhã nhặn mỉm cười tiễn khách, tay chân thoăn thoắt thu dọn đồ thừa trên bàn…
Cô nhìn sững sờ, lệ không ngừng tuôn rơi. Cô em họ đã gọi thất thanh nãy giờ, anh rể, sao anh lại ở đây?
Anh thấy cô đột ngột xuất hiện thì có phần bối rối, lúng túng xoa xoa tay, hồi lâu sau mới lên tiếng, anh đến cục bưu chính viễn thông hỏi thăm rồi, người ta nói muốn lắp cáp mạng phải nộp hết một lần cước phí của cả năm… Anh lại vội vàng đút tay vào túi, móc ra một dúm tiền nhàu nát: Đây, còn thiếu 50 đồng nữa là đủ rồi, em đợi hai hôm nữa, hai ngày sau anh bảo đảm em có thể lên mạng được rồi… Anh lại cúi gằm đầu, nói lí nhí, cha đi rồi, anh phải chăm sóc em cho tốt. Nhưng mà anh, ngay đến chút chuyện nhỏ này cũng không làm được.
Khuôn mặt cô đã chan hòa những lệ. Giọt lệ yêu thương này, tuôn chảy từ sâu thẳm trái tim, mỗi một phân tử trong đó, đều thấm đượm tình yêu nồng nàn của anh, là những giọt lệ yêu thương cả một đời của cô…
Ngọc Phương (st và dịch)
0 responses on "一生之水 — NƯỚC MẮT MỘT ĐỜI"