德里克站在卫生间门口,望着妻子菲尔纳迅速而又整齐地收拾着行装,想到她要出差,感到挺有意思。妻子踮起脚吻了吻他的脸颊。看到她脸上淡淡的红晕,他知道妻子很兴奋。她要开始新的工作,也是她第一次离开家。德里克感到很紧张、很陌生,甚至感到像是被遗弃了似的。“高兴点,”妻子对他说,“只有两个星期,我就回来了。”可他面临的这两个星期,却像一辈子那么漫长。
“牙刷带了吗?”他问妻子,口气中尽量揉进一丝轻松。
“带了,亲爱的。”
“你看上去真漂亮。”他对妻子说。菲尔纳确实很漂亮:灰色套装,灰色皮鞋,头发盘起,梳成一个光滑的发髻,显得很庄重。德里克感到妻子几乎像个陌生人。一向是妻子守在家里,为自己整理行装,对诸如住旅馆、买车票等事唠叨个没完。自己出差时,心里总是踏实的:因为有妻子在家里,等着他回来。
德里克了解自己的妻子 她毫不费劲就能把家收拾得整齐、舒适。回到家总有可口的饭菜等着。可眼前这个菲尔纳,他真吃不准。妻子开了门,探出头去,不耐烦地张望,等着出租车。车来了,妻子向他招手道别。尽管德里克还在作最后交代,什么找旅馆、开房间啦,有空要打电话回来啦等等,妻子却并不在意。对此,德里克几乎有些吃惊。
“真有意思,我从来没想过我不在家她是什么心情。”德里克嘟嘟嚷嚷地自言自语。他想到的只是自己要去那儿,要办什么事儿,有时,他也渴望呆在家里,可一般他总能顺其自然。那来来去去的差使,对他来说,完全是日常惯例,是工作的一部分,也是他生活的一部分。
屋子显得空荡荡的。德里克打开电视机:又是高尔夫球赛。随即又把它关了。走进厨房 妻子不在那儿,这对他几乎是个打击。楼上还可闻到菲尔纳的香水味,好像她还在家里。“见鬼!我两周的假期刚开始,她就出差去了。”该怎么办呢?这一天刚到晚上,德里克就开始想她了。他坐在椅子里打瞌睡,他多希望妻子呆在家里啊。
第二天过得真慢。大半的时间里,德里克在房间里到处晃悠。“妻子整天在家里,都有些什么事可干呢?” 他觉得孤孤单单的。到傍晚还未接到妻子的电话,他有些伤心了。他猜度着:也许妻子正和别人谈话,也许已谈妥了生意,正喝上一两杯呢。“要有两个人在一起,就好多了。”德里克带上家里那只猫; 来到附近的酒吧。
一到那儿,他就明显地感到大家都在盯着他。他觉得自己身上好像少了一部分,好像自己忘了穿裤子似的令人难堪。”“菲尔纳呢?”大家不停地询问。
这使得德里克很恼火。他没好气地说:“我的天,她又不粘在我身上,她有她自己生活。”回到家中,他吃了个三明治,就闷头睡了。他两次转身想和妻子讲话,可她不在身边。德里克几乎要疯了。最后,他好不容易才睡着。过了半周,他惊奇地发现了独处的妙处。妻子打电话回来,交代的干这干那,一长串的话。如果不去理会那些话呢?自由自在,想干什么就干什么!德里克开始吹起口哨:可以随心所欲了。不用管那些日常惯例。不用准时吃饭。不必每日8点55分赶去上班了!
光洁的餐桌面蒙上了薄薄的一层灰。随它去吧,看它会变多厚,这多有趣。平日里,家里总是窗明几净,还真记不起啥时见过有灰尘。那当然是妻子的功劳。
德里克停住了口哨:也许我不在家,妻子也不常擦桌子。也许她还喜欢我不在家,说不定她跟本就不想我。于是,他搁下了对妻子的思念:接下去的整整一周里,我可是自由自在,不受人管了!
他在花园里浇了水,把屋旁裂了的排水管修好了。这些事他早就打算做了,可就是没有劲头去干。
日子一天天过得挺快。星期三,菲尔纳又打电话回来。她显得很疲惫,说她总算马上就能回家了。
一想到妻子即将回来,德里克全身涌起一股热流。他刷了卫门生间,又清理了厨房地板。他不时地想象着妻子回到这熟悉的环境,看到这一切都光彩照人地欢迎她归来,脸上该出现多少愉快、欣慰的表情。
星期天,他处在焦虑的骚动中。房间整洁、漂亮、温暖。桌子都摆好了,可菲尔纳还没回来。德里克开始不停地看钟,她会在哪儿呢?是不是该给旅馆或车站打个电话间问。也许她误火车了?不会吧,如果真误了车,她肯定会来电话的。
那她会在哪儿呢?德里克急躁起来,不时地冲到窗口,撩起窗帘,注意窗外的动静。如果她不准时回来,这饭菜就算完了。他又走进厨房,检查了一遍:“真该去车站接她的,可菲尔纳坚持不必多此麻烦。”德里克沮丧极了。他一屁股坐进椅子,克制着自己的情绪。这个世界上,除了自己的妻子,谁都不想看。“情人眼里出西施”,真对极了。他认真地对猫儿说:“我最渴望见的是我的妻子,而不是什么漂亮明星,也不是什么世界名胜。”可那猫只是伸了伸懒腰,朝门口看去 问口隐约传来一个熟悉的女人的声音。
德里克猛地跳了起来。他抑制着激动的心情,没有冲过去开门。门廊响起了菲尔纳的脚步声。当门锁响起一阵钥匙转动的嗒啦声时,德里克急不可耐地冲向门去。
“你好!”妻子欢欣地笑着。
“你好!旅途顺利吗?”
“挺好,你在家好吗?” 妻子环顾四周,一切如旧,很是满意。
“真的,”德里克尽量显得轻松随便地说,“我感到很孤独。”
妻子静静地等着他往下说。 突然,德里克笑了。“过来!”他命令着,把妻子抱进怀里。“噢,你回来了,我多高兴!”他紧贴着妻子的脖子,喃喃地说“我真想你!”
此刻,德里克理解了:自己每吹出差,妻子是怎么耐心地等待他的回归,他感受到妻子回家时那种势不可挡的激动和欣喜。这样说来,短暂的离别几乎是值得的了。看着妻子满意地环顾他们整洁、舒适的家,他高兴极了。一切都那么熟悉、可爱。
“瞧,”当他们重逢的激动平息下来,德里克说,“我现在知道我不在家里,你心里是啥滋味了。”菲尔纳抬起头,笑了。“我也感受到你离家在外的心情了。”
Derek đứng trước cửa phòng vệ sinh, nhìn cô vợ Fiona đang thoăn thoắt thu xếp hành trang một cách gọn gàng, nghĩ tới việc cô sắp đi công tác, chợt thấy có rất nhiều cảm xúc. Vợ nhón chân hôn nhẹ bờ má anh. Nhìn nét hồng hào thoáng ửng trên gương mặt cô, anh biết vợ mình rất phấn khởi. Cô sẽ bắt đầu một công việc mới, cũng là lần xa nhà đầu tiên của cô. Derek cảm thấy thật căng thẳng, thật lạ lẫm, thậm chí có cảm giác như bị bỏ rơi. “Tươi chút coi,” cô nói với anh, “chỉ hai tuần là em về ngay mà.” Nhưng hai tuần lễ mà anh trải qua đằng đẵng như cả đời người.
“Có mang bàn chải đánh răng chưa?” Anh hỏi vợ, gắng pha nét thoải mái trong giọng nói.
“Mang rồi, anh yêu.”
“Trông em thật đẹp.” Anh nói với vợ. Fiona quả thật rất xinh đẹp: bộ trang phục xám, giày da xám, tóc vấn lên, chải thành một búi óng mượt, nhìn rất trang trọng. Derek thấy vợ mình giống như một người xa lạ. Từ trước tới giờ cô ấy luôn ở nhà sắp xếp hành lý cho anh, lúc nào cũng rủ rỉ liên miên những chuyện như ở khách sạn, mua vé xe… Khi chính mình đi công tác, trong lòng anh luôn thấy yên ổn: vì có vợ yêu đang ở nhà chờ anh về.
Derek rất hiểu vợ – cô ấy có thể thu dọn nhà cửa gọn gàng, thoáng đãng mà không tốn chút sức nào. Về đến nhà là có cơm canh dọn sẵn. Nhưng Fiona trước mặt thì anh không chắc. Vợ anh mở cửa, ló đầu ra ngoài, nhìn quanh vẻ sốt ruột, cô đang đợi Taxi. Xe tới, cô vẫy tay chào anh. Dù Derek vẫn còn làm công tác dặn dò cuối cùng, nào là tìm khách sạn, đặt phòng này, khi rảnh nhớ điện về này…, vợ anh lại không hề để ý. Derek dường như hơi kinh ngạc vì điều này.
“Hay thật, mình chưa bao giờ nghĩ đến tâm trạng cô ấy thế nào khi mình không có nhà.” Derek lẩm bẩm một mình. Điều anh nghĩ đến chỉ là mình phải đi đâu, phải làm việc gì, đôi lúc anh cũng khao khát được ở nhà, nhưng bình thường anh chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Chức đặc phái đi đi về về của anh đối với bản thân mà nói, hoàn toàn là thông lệ thường nhật, là một phần của công việc, cũng là một phần trong cuộc sống của anh.
Căn phòng trở nên trống trải hẳn. Derek bật ti vi: lại là trận đấu golf. Anh lập tức tắt đi. Bước vào nhà bếp – vợ không ở đó, điều này với anh như một cú sốc. Trên lầu vẫn còn ngửi thấy mùi nước hoa của Fiona, dường như cô vẫn còn ở nhà. “Khỉ thật! Hai tuần nghỉ phép của mình vừa bắt đầu thì cô ấy lại đi công tác.” Nên làm thế nào đây? Hôm đó, trời vừa tối là Derek đã bắt đầu thấy nhớ vợ. Anh ngủ gật trên ghế, mong mỏi biết bao rằng vợ anh đang ở nhà.
Ngày thứ hai trôi qua thật chậm. Phần lớn thời gian Derek cứ đảo tới đảo lui trong phòng. “Cả ngày ở nhà vợ mình có những việc gì để làm nhỉ? ” Anh cảm thấy lẻ loi cô đơn khôn cùng. Trời đã chập choạng tối mà vẫn chưa nhận được điện thoại của vợ, lòng anh hơi nhói đau. Anh cứ phỏng đoán: có lẽ cô ấy đang tán chuyện với ai khác, không chừng đã bàn bạc ổn thỏa chuyện làm ăn, còn đang nhấp vài ly trà nữa. “Nếu cả hai ở cùng nhau thì tốt biết mấy.” Derek dắt con mèo đến một quán rượu gần nhà.
Vừa tới nơi là anh nhận thấy rõ ràng mọi người đang nhìn găm vào mình. Anh cảm giác như trên người thiếu thứ gì đó, cứ như anh đã quên mặc quần trông rất khó coi vậy. “Fiona thế nào rồi?” Mọi người cứ hỏi thăm liên hồi.
Điều này khiến Derek rất bực bội. Anh gắt gỏng: “Trời đất, cô ấy đâu có dính trên người tôi, cô ấy có cuộc sống riêng của mình.” Về đến nhà, anh ăn liền cái bánh Sandwich, sau đó vùi đầu vào giấc ngủ. Có đến hai lần anh trở mình định nói chuyện với vợ, nhưng cô ấy không ở bên cạnh. Derek tưởng chừng sắp phát điên. Sau cùng, khó khăn lắm anh mới chợp mắt được. Nửa tuần lễ trôi qua, anh bất ngờ phát hiện ra chỗ hay của việc ở một mình. Vợ anh điện về, nhắc anh làm này làm kia, cả một chuỗi lê thê. Nếu không để tâm đến những lời đó thì sao nhỉ? Tự do tự tại, muốn làm gì thì làm! Derek bắt đầu huýt sáo: có thể mặc sức theo ý mình rồi, chẳng cần phải để ý đến những thông lệ thường ngày, không phải ăn cơm đúng giờ, không phải chạy hộc tốc đến cơ quan lúc 8 giờ 55 phút mỗi ngày!
Trên chiếc bàn ăn trắng tinh phủ lên một tầng bụi mỏng. Kệ nó đi, xem nó đóng dày đến cỡ nào, như thế thú vị làm sao. Thường ngày nhà lúc nào cũng sáng sủa sạch sẽ, còn không nhớ nổi có lúc nào nhìn thấy bụi bặm không, đó dĩ nhiên đều là công của cô ấy.
Derek ngừng huýt sáo: có lẽ khi mình vắng nhà, cô ấy cũng không thường xuyên lau bàn. Có lẽ cô ấy còn thích mình không có nhà hơn ấy chứ, không chừng cô ấy vốn chẳng hề nhớ mình. Thế là anh gác lại nỗi mong nhớ vợ: Suốt một tuần tiếp theo mình có thể ung dung tự tại, không bị ai quản nữa!
Anh vào vườn tưới cây, sửa lại ống thoát nước bị nứt ở cạnh nhà. Anh sớm đã định làm những việc này, chỉ là không có hứng làm mà thôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Thứ tư, Fiona lại điện về. Cô tỏ ra rất mệt mỏi, cô nói dù sao cô cũng sắp được về nhà rồi.
Vừa nghĩ đến việc vợ sắp trở về, toàn thân Derek trào dâng một niềm hứng khởi. Anh lau chùi nhà vệ sinh, lại chà sạch sàn bếp. Chốc chốc anh lại tưởng tượng khi vợ về lại căn nhà quen thuộc này, nhìn thấy tất cả đều sạch sẽ bóng loáng chào đón sự trở về của cô thì trên nét mặt sẽ biểu lộ nỗi vui mừng sung sướng đến thế nào nhỉ.
Ngày chủ nhật, lòng anh rối bời trong sự sốt ruột. Căn phòng tinh tươm, đẹp đẽ, ấm cúng. Trên bàn đã bày biện xong xuôi, nhưng Fiona vẫn chưa về. Derek bắt đầu nhìn đồng hồ liên tục, cô ấy có thể ở đâu nhỉ? Liệu có nên gọi điện hỏi thử khách sạn hay trạm xe không? Có khi nào cô ấy bị lỡ xe lửa không nhỉ? Không có đâu, nếu nhỡ xe thật thì nhất định cô ấy sẽ gọi điện về.
Vậy cô ấy đang ở đâu cơ chứ? Derek bắt đầu thấy bồn chồn, chốc chốc lại ngó ra cửa sổ, vén rèm, chú ý từng động tĩnh bên ngoài. Nếu cô ấy không về đúng giờ thì số thức ăn này coi như xong. Anh lại bước vào nhà bếp kiểm tra lần nữa: “Chắc phải ra ga đón cô ấy thật rồi, nhưng Fiona cứ kiên quyết từ chối việc rầy rà này.” Derek thấy chán nản hụt hẫng cùng cực, anh ngồi phịch xuống ghế, gắng kìm chế những cảm xúc của mình. Trên thế giới này, ngoài vợ mình ra anh không muốn nhìn thấy ai khác. “Trong đôi mắt tình nhân, người mình yêu là người đẹp nhất”, câu này chí lí thật. Anh nói thân tình với chú mèo: “Người tôi khát khao được nhìn thấy nhất là người vợ thân yêu, không phải một minh tinh rực rỡ, cũng không phải một thắng cảnh thế giới nào hết.” Nhưng chú mèo chỉ duỗi mĩnh vươn vai, nhìn ra phía cửa – từ cửa văng vẳng vọng lại một giọng phụ nữ quen thuộc.
Derek nhảy chồm dậy, anh kìm nén sự xúc động, không xông ra mở cửa. Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân của Fiona. Khi khóa cửa rộn lên tràng âm thanh “lách cách” chuyển động của chìa khóa, Derek nôn nóng đến không chịu nổi nữa, anh xông về phía cửa.
“Chào anh!” Vợ anh mỉm cười mừng rỡ.
“Chào em! Chuyến đi thuận lợi chứ?”
“Rất thuận lợi, anh ở nhà ổn chứ?” Cô nhìn quanh, đầy vẻ hài lòng, mọi thứ đều như cũ.
“Thật sự…” Derek cố gắng nói với giọng nhẹ nhõm thoải mái, “… anh thấy rất cô đơn.”
Cô yên lặng đợi anh nói tiếp. Đột nhiên, Derek bật cười. “Lại đây nào!”- anh ra lệnh rồi ôm cô vào lòng. “Chao ôi, em đã về rồi, anh vui biết bao!” Anh ôm siết cổ Fiona, nói khẽ: “Anh thật sự rất nhớ em!”
Giây phút này, Derek hiểu ra rằng: mỗi lần mình đi công tác, vợ anh đã nhẫn nại biết chừng nào để chờ anh về, anh cảm nhận được niềm vui và nỗi xúc động khôn xiết đó khi cô trở về nhà. Xem ra, sự biệt li ngắn ngủi này thật sự đáng giá. Thấy vợ mãn nguyện nhìn ngắm ngôi nhà ngăn nắp, dễ chịu của họ, anh vui vô cùng. Tất cả đều thân quen và đáng yêu biết bao.
“Này,” Derek nói khi niềm xúc động lúc trùng phùng của họ đã lắng dịu, “giờ thì anh đã hiểu cảm giác của em như thế nào khi anh không có nhà.” Fiona ngước đầu nhoẻn cười. “Em cũng cảm nhận được cảm giác của anh khi xa nhà rồi.”
Nguyễn Thị Hạnh (st và dịch)
0 responses on "回家 — VỀ NHÀ"