元宵节在农历正月十五,是春节过后的一个重要传统节日。在一般人心中,过了元宵节,新年的庆祝活动才算结束。
传说,元宵节与一个叫东方朔的人有关。东方朔是汉朝的大臣,他非常聪明机智,也非常善良,总是用自己的智慧帮助别人。
有一天,他在皇宫里听见有个叫元宵的宫女在哭,就问她为什么。
元宵回答:“我入宫已经三年了。三年里,我没有见过我的家人。正月十五是我的生日,我多么想见一见我的父母啊。”
按规定,宫女人宫以后是不能回家的,家里人也不能来看望。东方朔很同情元宵,觉得应该帮助她,但是皇宫的规定是不能改的。这可怎么办呢?
东方朔想了一想,然后装作惊慌的样子,跑到皇帝面前说:“不好了,不好了!皇宫要被烧掉了!”
“怎么回事?”皇帝吓了一跳。
“昨天晚上火神对我说,正月十五的时候要烧掉皇宫。”
皇帝一昕慌了神:“烧掉皇宫,那还了得?你快求求火神不要烧。”
“那还用说,我当然求他了呀。可是火神说,这是天帝的命令。如果正月十五看不到皇宫起火,天帝就要惩罚火神呢。”
“糟了,糟了,那怎么办?”皇帝急得团团转。
东方朔肚子里偷笑,表面却装出着急的样子。过了一会儿,他说:“啊!我想到了!”
“想到了什么?快说!”
“正月十五那天,让城里城外所有的人都点起火把。这样天帝从天上看,就以为皇宫着火了。”
“好,好!可是,火神来了怎么办呢?”
“我听说,火神喜欢吃糯米团子。我们就做很多团子给他吃,让他吃得高高兴兴的,忘了时间,等过了正月十五,就用不着放火了。”
“好主意!”
于是,正月十五这天,所有人都点起火把。东方朔又说:“万一火神一定要烧皇宫,您在宫里太不安全了。请您到宫外去吧,以防万一。”
皇帝听从了东方朔的建议,带着妃子、宫女也举着火把到了宫外的大街上,这样,宫女元宵和她的父母就见了面。
那些好吃的团子呢?当然没有被火神吃掉,后来是被皇帝他们吃掉的。聪明的东方朔使得宫女和父母团聚,使得大家又吃又玩,皆大欢喜。
因为这一天大家都非常高兴,所以以后每年的正月十五大家都吃元宵、举火把。渐渐地,就形成了元宵节。
Tết Nguyên Tiêu nhằm ngày 15 tháng giêng âm lịch, đây là một ngày lễ truyền thống quan trọng ngay sau khi đón Tết (âm lịch) xong. Trong tâm trí người bình thường, đón Tết Nguyên Tiêu xong thì các hoạt động chào mừng năm mới mới thực sự kết thúc.
Theo truyền thuyết, tết Nguyên Tiêu có liên quan đến một người tên Đông Phương Sóc. Đông Phương Sóc là một đại thần của Hán Triều, ông vô cùng thông minh cơ trí, và cũng rất lương thiện, luôn dùng trí tuệ của mình để giúp đỡ người khác.
Một hôm, ở trong cung, ông nghe được tiếng của một cung nữ đang khóc, tên Nguyên Tiêu, bèn hỏi cô ta tại sao khóc.
Nguyên Tiêu đáp: “Tôi nhập cung đã được 3 năm, 3 năm nay tôi chưa hề được gặp người nhà. 15 tháng giêng là sinh nhật của tôi, tôi rất muốn gặp lại cha mẹ một lần.”
Theo qui định, cung nữ sau khi nhập cung thì không được về nhà, người nhà cũng không được đến thăm. Đông Phương Sóc rất đồng cảm với Nguyên Tiêu, cảm thấy nên giúp cô ấy, nhưng quy định trong cung không thể thay đổi. Vậy phải làm thế nào?
Đông Phương Sóc suy nghĩ, sau đó giả vờ kinh hoàng, chạy đến gặp Hoàng Đế nói: “Không xong rồi! không xong rồi! hoàng cung sắp bị thiêu cháy rồi!”.
“Có chuyện gì?” Hoàng Đế hoảng hốt.
“Tối hôm qua, hỏa thần nói với thần, đến 15 tháng giêng sẽ thiêu cháy hoàng cung.”
Hoàng đế nghe xong, thất thần: “thiêu cháy hoàng cung, vậy phải làm thế nào? khanh mau đi cầu xin hỏa thần đừng đốt”.
“Điều đó thì còn phải nói, thần tất nhiên là đã cầu xin rồi. Nhưng hỏa thần nói, đây là lệnh của Thiên Đế. Nếu đến 15 tháng giêng mà không thấy bốc cháy, Thiên Đế sẽ trừng phạt hỏa thần.”
“Hỏng rồi, hỏng rồi, làm sao đây?” Hoàng Đế sốt ruột vòng đi vòng lại.
Đông Phương Sóc thầm cười trong bụng nhưng bề ngoài giả vờ lo lắng. Một lúc sao, ông nói: “A, thần nghĩ ra rồi!”
“Nghĩ được cách gì? nói mau!”
“Đến ngày 15 tháng giêng, lệnh cho tất cả mọi người trong ngoài thành đều đốt đuốc lên. Như vậy, Thiên Đế từ trên trời nhìn xuống, sẽ tưởng rằng hoàng cung đã bị cháy.”
“Hay, hay! nhưng khi hỏa thần đến thì làm thế nào?”
“Thần nghe nói, hỏa thần thích ăn bột mì viên tròn (Bánh trôi). Chúng ta sẽ làm thật nhiều bánh cho hỏa thần ăn, để cho ông ta ăn thật vui vẻ, quên đi thời gian, đợi qua 15 tháng giêng, thì không cần phải đốt nữa.”
“Ý kiến hay!”
Vì thế, đến 15 tháng giêng tất cả mọi người đều phải đốt đuốc lên. Đông Phương Sóc còn nói: “Vạn nhất hỏa thần nhất định muốn đốt hoàng cung, bệ hạ ở trong cung quá nguy hiểm. Xin bệ hạ hãy đến cung ngoài để đề phòng vạn nhất.”
Hoàng Đế nghe theo ý kiến của Đông Phương Sóc, mang theo phi tử, cung nữ tay cầm đuốc lên đường đến cùng ngoài, nghe vậy, cung nữ Nguyên Tiêu và cha mẹ cô ấy đã được gặp nhau.
Những viên bánh trôi ngon này, đương nhiên là không có bị hỏa thần ăn hết, sau đó chính là bị Hoàng Đế bọn họ ăn sạch. Sự thông minh của Đông Phương Sóc đã giúp cho cung nữ và cha mẹ cô được đoàn tụ, giúp cho mọi người vừa ăn vừa chơi, hòa hợp vui vẻ.
Bởi vì ngày hôm nay, mọi người đều rất vui vẻ, cho nên về sau mỗi năm vào ngày 15 tháng giêng mọi người đều ăn bánh trôi, đốt đuốc. Dần dần thì hình thành Tết Nguyên Tiêu.
0 responses on "元宵节 — TẾT NGUYÊN TIÊU"