可儿
Khả Nhi
“呵……”岳乐儿伸长了手脚四肢,嘴张得老大,毫不淑女的打了个超级大呵欠。此刻她正躺在两树间的吊床上,随着凉风轻轻的摇晃,心中满足的想:这样才叫作人生啊!从树叶缝隙中看着晴朗无云的蓝天,台北似乎离自己好远好远!她真不想再回去那个水泥丛林中。乐儿无奈的叹口气,想是这么想,但是假期结束后,自己还是要乖乖的回到台北厮杀拚命,逃也逃不了!
岳乐儿这次的休假全是因为院长生病。二岁时,她的父母因车祸身亡,留下她一个人,在众多亲友都不愿领养的情况下,乐儿被送到梨山山脚下的“友爱育幼院”里,直至考上了商专之后,她才离开育幼院到巿区住校念书,毕业后就留在台北工作。育幼院方院长是乐儿最敬爱也最亲近的人,当她知道院长生病住院的消息,就赶忙请了半个月的长假回来照顾院长。
乐儿看了眼腕表,已经四点半了,想不到她睡掉了整个下午的时间。想起她答应了院长今晚回院里吃饭,乐儿转动一下手脚,俐落地从吊床上跃下,跑回自己居住的小木屋,骑着机车匆匆赶往位于山脚的育幼院。
吃过晚饭后,院长方慈把乐儿叫到房里说话。
“乐儿,你在台北这么久,可有情投意合的男朋友?”方慈关心地问。乐儿被送入育幼院那年,她刚成为友爱育幼院的院长。她放弃了婚姻和家庭,将全部心力贡献给这些无父无母、孤苦无依的孤儿。那时乐儿才二岁,幼小的心灵彷佛也明白父母已遭到不幸,被送入院里时,她手里抱着洋娃娃哭个不停,任凭大人们如何的哄劝都没有用。后来是方慈告诉乐儿,她就是乐儿的妈妈,才使乐儿停住眼泪。从那时起,乐儿只认定她,还昵称方慈为“院长妈妈”,两人除了没有血缘关系外,俨然就像是一对母女。
方慈疼爱乐儿却不溺爱,对她的管教异常的严格,她要乐儿不输给一般正常家庭里的孩子,甚至要比他们更好。乐儿也没有辜负方慈的期望,她较同年龄的孩子懂事聪明,个性活泼又乐观。而且乐儿生得甜美,红润的苹果脸上有两个浅浅的酒涡,让人一见就感到愉快舒服。她的功课从不用方慈操心,一直都保持优异的成绩,当初她坚持放弃大学而选择商专,因为她想早些赚钱回馈育幼院。这贴心的举动让方慈感到欣喜宽慰,她衷心希望乐儿能找到好的归宿。
乐儿皱皱挺俏的小鼻子,不在乎地回答,“被我吓跑的不算,目前是没有”。
“你这丫头,又开出什么条件吓唬人?”方慈无奈地摇头。
乐儿认真的看着方慈说:“想做我的男朋友,要有能力摆平二、三十位小朋友、要有爱心、还要有财力能帮助育幼院。这条件既实在又不严厉,但那些人还是被吓跑了,这也不是我的错。”
方慈将乐儿揽在怀里,心中满是感动,“乐儿,你有这份心我很高兴,但若没有雄厚的财力,如何能负担起一个育幼院的开支?你这条件对他们来说当然是苛求。还是你想交个富家公子?”
乐儿摇头,语气坚定,“我只是个小小的孤女,才不敢有这份野心。豪门我高攀不起,也不想成为有钱少爷的玩伴。”
方慈看着乐儿,郑重的告诉她,“乐儿,你不要看轻自己。你是个难得的好女孩,谁能娶到你,是他的褔气。不管你将来的丈夫是何种模样,能真心爱你才是最重要的。”
乐儿展现她迷人的笑靥,嘻嘻笑道,“我才不会小看自己呢!不过世上也只有你这个妈妈才会称赞自己的女儿好,冲着这点,我就该找个王子来嫁,只有这种人才能配得上你完美的女儿。”
“像你这么顽皮的人能当得上王妃?若真成了,我还替那个国家担心呢!”方慈听到乐儿的话,笑不可抑的回答。
两人笑了一会,乐儿才柔声安慰方慈,“院长妈妈,院里大小事你都要操心,你就不用替我烦恼了,就让老天爷来为我操心吧!”
“又在乱说话了!不过,姻缘的事也真的强求不来。对了,你一个人住在山上会不会害怕?”方慈才担心完一件事,又烦恼另一事。
乐儿匆忙赶回来是想照顾方慈,但方慈在医院里只住了一天就退烧没事了;既然假都已经请好,乐儿就想在院里度完假才回台北。哪知这些天院里又来了多位小朋友,乐儿住的房间也被挪出来使用。刚好半山上的赵家正想出国玩,乐儿就住在赵家果园旁的小木屋。那间小木屋设备齐全,原是赵家的客房,乐儿住在那里,也可以顺便帮他们看家。只是周围都没有邻居,乐儿一个女孩子住在半山上,方慈当然担心她了。
“院长妈妈!”乐儿笑着摇摇方慈的手,“我从小在梨山长大,山上的一草一木、所有的住家我都很熟悉,怎么会害怕?山上又比台北凊静凉爽,这两天我都一觉到天亮呢!再说,我从木屋抄近路下山,只要五分钟就可以到院里了,你大可以放心,我会快乐地度过这个假期的。”
“好好好,我会放心。不过你不可以再抄近路,我宁可你骑车多花一倍时间下山,也不要你爬树攀藤的走小山路下山,明白吗?”方慈口气严厉地交代。
乐儿忙点头,“我知道,我不会再抄小路下山。”那条小路是她小时候为了节省时间摸索走出来的,起码可以减少一半的时间上下山,只是路较难走,还要利用树藤荡过一个小断崖。这对大胆的乐儿来说是没什么,只是方慈亲眼看过一次乐儿竟像泰山一样,捉着树藤就从这头荡向那端,差点没吓破胆,从此她再也不允许乐儿走那条小路。
方慈缓下脸色,微笑揉揉乐儿的头发,“夜深了,你该回木屋休息了,明早再来院里吧!”
“嗯,院长妈妈你也早点睡,晚安!”乐儿亲了方慈一下,转身走出房外,骑上车回小木屋。
友爱育幼院目前有三十五名孩童,从一岁到十五岁都有,有四位老师在照顾,另外还有三位帮忙照料院童生活起居的妇人及司机王伯,经济来源就是杜会的爱心捐款及政府的补助,而长大后离开院里的孩子偶尔也会汇钱回来,虽不宽裕,但还过得去。乐儿既在院里长大,当然希望自己能帮助育幼院,她每个月都会寄钱给院长妈妈。她虽想有位贴心的男友,但在这功利主义的社会中,谁会愿意与她共同承担这个重大的责任?乐儿躺在床上,想着院长妈妈的话。不知自己将会嫁给什么样的人?她从不轻易放出感情,又重视感觉及缘分所以至今二十三岁了,还未遇上能令她心动的男人,也未正式交过男朋友。嫁给王子是个笑话,世上哪有这么多灰姑娘!否则怎会有童话故事的存在?在睡着前,乐儿迷迷糊糊的这么想着。
***
难得的假期,乐儿不是在小木屋看书听音乐,就是在院里与小朋友玩耍,心情是全然的放松。没有工作的压力,少了都巿的紧张忙碌,也不用面对狭小的斗室,回到青山绿水的怀抱里,乐儿可说是如鱼得水般的快活。
夜晚,乐儿都会将吊床挂在门前的树上,躺在上面看着明亮的星空,吹着夜风伴以虫鸣,享受难得的逍遥时光。
这晚,月儿特别明亮,乐儿躺在吊床上看夜景,舒服得眼睛都快闭上了。
就在此时,在她前面不远的林子里,忽然出现了一阵亮光。乐儿警觉的下了吊床,小心翼翼的朝着亮光走去,心中揣想,是小偷来偷摘水果吗?
在亮光隐去后,乐儿才看清楚前面的情形,这一看却让她目瞪口呆——
她面前正站着两个人,两个身穿古装的男女!
乐儿惊讶的看着他们,那两人也睁大双眼看着乐儿,两方就这样互相凝视了好一会儿。终于,乐儿忍不住噗哧一声笑了出来。
那对男女见乐儿笑了,像是松了一口气,但还是神情戒备的盯着乐儿。
乐儿好不容易才抑止住笑意,“对不起,你们在拍戏吗?是不是迷路了才在这里逗留?”他们的狼狈模样使乐儿发笑,又身穿古装,想当然是在拍戏了。
他们听到乐儿的问话,对望了一眼,两人都是一脸的迷惘。然后那位男子跨前了一步,双手抱拳,有礼地说道,“在下愚昧,不明了姑娘的话,敢问姑娘,这儿是何处?”
“你们收工后讲话还是这么文邹邹吗?这里是梨山呀!你们两个是探路先锋吗?其它的人呢?”乐儿四周张望了一下,没见到其它人。不过说也奇怪,梨山并不高,整座山都已开发过,到处都有路标,怎么会迷路呢?看他们似乎还是听不懂自己的话,乐儿疑心大起,难道他们是偷渡客?
“你们是谁?从哪里来?为什么来这里?”乐儿放大声音问。
这一问让那对男女面有难色,闭紧嘴不回话。
乐儿也开始紧张了,她双手握拳,用严厉的语气再问一次,“你们到底从哪里来?再不说,我就要叫人了!”
一听到叫人,那女子立刻面露惊慌的柔声哀求,“求求你别叫人来,我们是大理泗水人氏,因为有不得已的苦衷才逃来这里。姑娘,我们对你绝对没有恶意,求姑娘放过我们。”说完竟无助的抱着那男子哭泣。
她一哭,乐儿心就软了。他们来自大里,那是台中人了,泗水应该是村名吧!再说他们也实在不像是坏人,谈吐举止较常人优雅,只是说话用词怪了点。她连忙安慰那女子,“你别哭,我不会叫人来,别哭了。”
那男人搂着哭泣的女子,感激的对乐儿道谢,“谢谢姑娘。”
“你们说是逃到这里来的,是谁在追你们?为何不报警呢?”看那男子身上还带着伤,乐儿有些好奇。
“报警?什么是报警?”那男子一脸疑惑。
乐儿这下不得不再次怀疑他们的身分,为何自己说的话他们都听不懂?但看他们无措的可怜模样,还是先带他们回小木屋再说。
“看你们好像很疲累,这样吧,先到我住的木屋休息,有话再慢慢说。房子就在前面,你们跟我来。”那对男女迟疑的点头,缓步跟上前。
乐儿走到屋前,打开门向他们招手,“进来呀,别客气。”
他们却呆在屋前,一直在原地踏步。就是没走向前。
“怎么了,为什么不进来?我不会害你们的。”乐儿走到他们面前笑着说。
那女子看着乐儿,眼中有着害怕,“我们进不去,好似有东西挡在跟前,让我们无法进入。”
这话让乐儿非常惊讶,“怎么会这样?”那对男女像是演默剧一样,两只手在空中摸索,好似前面真有一道看不见的墙。
乐儿就算再大胆,这时也开始头皮发麻,他们的穿著、言词都不像现代人,莫非他们是……
“你们到底是……人,还是……鬼?”手指着他们,乐儿靠在墙上颤抖着声音问。
他们看乐儿惊惧的模样,不明所以地看着对方,那男子失笑地对乐儿说:“我们双脚行走在地上,身子是温热的,当然是人。若姑娘不相信,可以摸摸我们的手。”
那女子向着乐儿伸出手,乐儿吸口气走向前握了一下,真是热的,那为什么他们无法走入木屋?乐儿看他们自己也不明白,只好请他们坐在屋前的石凳上,自己进门拿了两罐可乐。
乐儿将可乐递给他们,他们直愣愣的盯着可乐,就是不敢伸手接,“那是什么?”那男子皱眉问道。
“这是可乐啊,你们不知道吗?台中大里也算是繁华的都巿,难道没人卖可乐?”乐儿真让那两人给弄胡涂了。
“姑娘,在大理国我的确没见过这种奇怪的罐子。”那女子忙向乐儿解释。
乐儿看着他们,心里缓缓浮现一个奇怪的念头。将可乐放在脚旁,她借着小木屋里照出来的灯光,仔仔细细的打量着那对男女。那男子束着一头长发,五官英挺端正,一身长衫打扮,腰间还配把长剑,就如同武侠剧里侠士的穿著。与他一起的女子则是身着粉色丝织衣裙,头发梳成髺并用珠花装饰,还插上一只金簪,活脱脱就是从仕女图里走出来的淑女。他们的衣着有些凌乱,像是经过一番打斗挣扎,但他们对自己这样的装扮没有一丝的不自在,加上他们的言谈举止,简直比古装戏里的人物更像古代人。他们会是走错时代的古人吗?真实的世界有可能发生这种事吗?还是现在自己正在作梦?
那对男女被乐儿盯视得坐立不安、浑身不对劲,那女子不禁怯怯伸手摇了摇乐儿,有些心慌的轻叫:“姑娘,姑娘,你怎么了?”
乐儿回过神来,看他们还在,这表示自己不是在作梦。她连忙坐正身体,表情认真,柔声地问:“因为你们看起来有些……奇异,你们可不可以清楚明白的告诉我,你们到底从哪里来?为什么要逃?又是谁在追你们?为什么会来到梨山?”
那女子依偎在男子身侧,似乎在征询他的意见,两人沉默了一会儿,那女子才黯然神伤的开了口,“姑娘也算是我们的救命恩人,奴家不敢有所隐暪,只有对姑娘实话实说了。奴家名叫谷玉盈,与奴家在一起的是随身侍卫曲浩辰。不瞒姑娘,我们是私奔逃到这儿。只因奴家出身大理世家,此次太子选妃,家父要奴家进宫候选,但奴家早已和曲大哥私订终身。因受不了家人的强逼,奴家才会和曲大哥相偕逃亡。我们也不明白为何会来到这里,但我们是宁死也不愿分开,所以不能让家父捉到。现在只能求姑娘收留我俩,奴家和曲大哥将一生感激姑娘的大恩!”说到后来已是声泪俱下。
乐儿早已听呆了,奴家、太子、皇宫、太子妃,天啊!这是真的吗?他们竟然是古人,来到现代的古人,世上真有这种事吗?
“你说的大理在哪?它有哪些邻国?”乐儿屏息问道。
“大理和天朝大宋是邻邦,姑娘您不知道吗?听姑娘口音应是中原人,难道姑娘不是大宋子民?”曲浩辰惊问着乐儿,他身旁的谷玉盈也注视着她。
乐儿一向爱看“回到过去”、“回到未来”之类的电影,但她万万也想不到这种事会发生在自己身边。以他们的服饰和言语判断,谷玉盈和曲浩辰应真是来自宋朝,乐儿想不相信他们都不行。
现在乐儿是雀跃不已、万分兴奋,她不清楚他们是如何来到现代,但能见到千年前的古人,真的是不可思议!她开心的向谷玉盈和曲浩辰详细解说目前的年代、他们所在的位置,明白告知他们是跨越时空,来到千年后的台湾了!
谷玉盈和曲浩辰好不容易明白乐儿所说的一切后,两人震惊得久久无法言语。然后他们看清了周遭的环境,看到乐儿向他们展示的许许多多超出自己所知的物品,谷玉盈和曲浩辰这才不得不接受了这个事实。他们还未从震惊中恢复,另一项打击却又接着而来他们无法在这个世界中生存。
乐儿首先发现这件事,凡是她所展示的现代用品,就会有一层无形的阻碍,挡住了谷玉盈与曲浩辰对这些用品的碰触。小木屋他们进不去,也触摸不到时钟、收音机等,甚至连饼干可乐也拿不到,只能碰触到天然的水果。他们不能接受现代的一切物品,又如何能在这里生活?
曲浩辰搂着伤心难过的谷玉盈,叹口气面对乐儿,凄凉的一笑,“我们逃了出来却依然没有生机,若天意真是如此,我无话可说,但我和盈儿都不会后悔我们的选择。”说完,两人更是紧紧的相拥。
他们的遭遇也令乐儿感伤,上天真会如此狠心安排这种结局吗?那又为何让他们多跑这一遭?想到这儿,乐儿就疑惑了,忙问谷玉盈,“你们是如何穿越时空来到这里?”
谷玉盈略擦干眼泪,指着挂在头上的椭圆形玉石,“是七彩月光石带我们来的。”
乐儿走向前仔细看了那块玉石,它通体是莹亮的月白色,在月光下闪烁着七彩光芒,非常特别。
谷玉盈继续解释道,“我们私奔被爹发现了,在侍卫重重包围下,我们逃不了,奴家抱着一丝希望用手握着月光石向月娘诚心祈愿,求它成全我们,让我们离开。原以为是奴家自己的痴心妄想,那知月光石竟出现了一道亮眼的白光围住我们,当光芒褪去时,我们就来到这里了。但奴家万万也想不到,它会将我们带到未来世界。”
“这样说来,如果你再用月光石对月亮许愿,是不是也可以再到别的地方?”乐儿往下推想。
谷玉盈摇头,“月光石并非人人能用,母亲将它交给奴家时曾说过,月光石具有神奇的力量,它可以改变人一生的际遇。同时,它也会找寻与它灵气相通的一切事物,所以这儿一定有某种力量足以吸引月光石的灵气,它才会带我们来到此地,它不可能再带我们到别的地方。”
“至少它能带你们回大理吧?”乐儿想到另一条生路。
“奴家不晓得,不过就算可以,我们也绝不会回去。回大理,爹定会拆散我们,奴家宁死也不愿与曲大哥分开。”谷玉盈深情款款地看着曲浩辰,曲浩辰也脉脉含情地望着她。乐尔多么想这只是一场梦,但她欺骗不了自己,她是真的遇上古人了,而且还是一对苦命鸳鸯。
越想越心烦,乐儿索性冲到浴室洗澡洗头。沐浴过后,她穿著丝质宽大的长睡衣,坐在沙发上擦头发。
门上传来奇怪的声音,好像有人用石头丢门。乐儿走上前打开大门,谷玉盈和曲浩辰正站在门外不远处。
“是你们。”乐儿忙冲到他们面前,她好高兴能再看到他们。
“很抱歉,姑娘的房子我们进不去,只好用此方法请你出来。”曲浩辰不好意思地向乐儿道歉。
“不要紧,我一直在担心你们,你们没事,我就安心了。”乐儿冲动的拉住了谷玉盈的手,她真的很关心他们。
谷玉盈红了眼眶,也握紧乐儿的手,哽咽地说:“姑娘真好,奴家若有姊姊,也一定会像姑娘这样对奴家好。
“你别再叫我姑娘了,我叫乐儿,你叫我乐儿就行了。”放开交握的手,乐儿微笑地告诉谷玉盈。
谷玉盈点点头,含泪道:“乐儿姊姊,在这一天的走走看看后,我们还是决定回大理去,回到自己熟悉的地方。奴家和曲大哥既已抱定生死相许,再大的困难我们也不害怕。这一别我们就不可能再相见了,所以特来诀别。”
对于他们的遭遇,乐儿是既同情又难过,虽只有一个晚上的相处,乐儿已将他们视为好友,而今他们要离开,自然是离情依依。看着谷玉盈胸前晶亮的月光石,乐儿忍不住伸手握住它,这石头总让她觉得好奇。谷玉盈解下月光石,放在乐儿手上让她看个清楚。
乐儿后退一步将月光石放在双掌之中,今晚正是满月,清亮的月光将月光石照耀得七彩生辉。乐儿抬头看着眼前一对恋人,不禁对谷玉盈真诚地说道:“如果有可能,我愿意做你的姊姊,代替你入宫,让你和曲浩辰白头偕老、共度一生。”
乐儿的话让谷玉盈感动得泣不成声,哭倒在曲浩辰怀里,曲浩辰眼里也闪着激动的泪水。乐儿吸吸鼻子,走向前欲将月光石还给谷玉盈。
就在这时,奇怪的事发生了。乐儿手中的月光石突然射出一道彩虹,接着又出现了强烈的白光,将三人笼罩住。当强光消失后,在场的人都不见了。夜风吹过果园,而园中只有一栋空寂的小木屋。
“U oa…” Nhạc Lạc Nhi duỗi mình, ngoác miệng thật lớn, ngáp một cái cực phô, hoàn toàn không “thục nữ” tí nào. Lúc này cô đang nằm trên cái võng mắc giữa hai cái cây, đung đưa nhè nhẹ theo làn gió mát, trong lòng thỏa mãn nghĩ: Thế này mới gọi là cuộc sống chứ! Xuyên qua kẽ lá ngắm nhìn bầu trời xanh trong không chút gợn mây, Đài Bắc dường như đang cách mình thật xa, thật xa! Cô thật không muốn trở về cái rừng bê tông cốt thép ấy nữa. Lạc Nhi ngao ngán thở dài, nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng kỳ nghỉ kết thúc rồi thì mình vẫn phải ngoan ngoãn trở về Đài Bắc liều mạng, trốn cũng không trốn được!
Kỳ nghỉ này của Lạc Nhi là do viện trưởng ốm. Năm hai tuổi, cha mẹ cô qua đời vì tai nạn xe, bỏ lại mình cô bơ vơ, trong tình cảnh tất cả họ hàng đều không muốn nhận nuôi, Lạc Nhi được đưa đến “Viện cô nhi tình thương” dưới chân núi Lê Sơn, mãi đến khi đậu cao đẳng thương mại cô mới rời cô nhi viện lên thành phố học nội trú, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Đài Bắc làm việc. Viện trưởng Phương của cô nhi viện là người Lạc Nhi kính trọng nhất và gần gũi nhất, khi cô biết tin viện trưởng ốm phải nhập viện thì vội vàng xin nghỉ phép nửa tháng để trở về chăm sóc viện trưởng.
Lạc Nhi thoáng nhìn đồng hồ, đã 4 giờ rưỡi rồi, không ngờ cô đã ngủ suốt cả buổi chiều. Nhớ ra đã nhận lời viện trưởng tối nay về viện dùng cơm, Lạc Nhi xoay xoay tay chân một lát, nhảy phốc xuống võng, chạy về ngôi nhà gỗ nhỏ của mình, vội vàng lái xe máy về cô nhi viện dưới chân núi.
Ăn xong bữa tối, viện trưởng Phương Từ gọi Lạc Nhi về phòng nói chuyện.
“Lạc Nhi, con ở Đài Bắc lâu như vậy, chắc phải có bạn trai tâm đầu ý hợp chứ?” Phương Từ quan tâm hỏi. Năm Lạc Nhi được đưa tới cô nhi viện thì bà cũng mới đảm nhận chức Viện trưởng. Bà từ bỏ chuyện hôn nhân gia đình, đem tất cả tâm sức hiến trọn cho những đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, bơ vơ không nơi nương tựa này. Lúc đó Lạc Nhi mới hai tuổi, tâm hồn bé bỏng của cô bé dường như cũng hiểu rằng cha mẹ cô đã gặp chuyện chẳng lành, lúc được đưa tới viện, tay cô cứ ôm khư khư con búp bê khóc thút thít mãi, mặc cho người lớn dỗ dành thế nào cũng không được. Sau đó, Phương Từ bảo với Lạc Nhi rằng bà chính là mẹ cô bé mới khiến cô ngừng khóc. Từ hôm đó, Lạc Nhi chỉ nhận mỗi bà, còn gọi thân thương Phương Từ là “mẹ viện trưởng”, trừ việc không cùng huyết thống ra, cả hai hệt như mẹ con.
Phương Từ rất yêu quý Lạc Nhi nhưng không nuông chiều cô bé mà dạy dỗ cô hết sức nghiêm khắc, bà muốn cô không thua kém những đứa trẻ ở gia đình bình thường, thậm chí còn phải xuất sắc hơn chúng. Lạc Nhi không hề phụ sự kỳ vọng của Phương Từ, cô bé thông minh hiểu chuyện hơn hẳn những đứa trẻ đồng trang lứa, cá tính hoạt bát lại lạc quan. Hơn nữa dung mạo Lạc Nhi rất xinh xắn dễ thương, trên khuôn mặt trái xoan ửng hồng lúng liếng hai lúm đồng tiền, khiến ai nhìn cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái. Phương Từ chưa từng phải lo lắng về việc học hành của cô, lúc nào Lạc Nhi cũng giữ thành tích xuất sắc, ban đầu cô kiên quyết từ bỏ đại học để chọn cao đẳng thương mại, bởi cô muốn sớm kiếm chút tiền về tặng cho cô nhi viện. Nghĩa cử quan tâm này khiến Phương Từ cảm thấy an ủi và vui mừng, tận đáy lòng bà mong Lạc Nhi sẽ tìm được một nơi chốn gửi gắm thật tốt.
Lạc Nhi nhăn nhăn mũi, trả lời vu vơ: “Những kẻ bị con dọa bỏ chạy không tính, trước mắt thì không có.”
“Con bé này, lại đưa ra điều kiện gì làm người ta sợ mất vía rồi?” Phương Từ ngao ngán lắc đầu.
Lạc Nhi nghiêm túc nhìn Phương Từ nói: “Muốn làm bạn trai của con phải chăm nom được 20 đến 30 em nhỏ, phải có lòng nhân ái, còn phải có tài lực giúp được cô nhi viện. Điều kiện này thực tế chứ đâu có khắc nghiệt, nhưng mấy tên đó đều sợ bỏ chạy hết, đây cũng đâu phải lỗi tại con.”
Phương Từ ôm Lạc Nhi vào lòng, xúc động vô hạn, “Lạc Nhi, tấm lòng này của con khiến mẹ rất vui, nhưng nếu không có tài lực hùng hậu thì làm sao gánh vác nổi chi phí của một viện cô nhi? Điều kiện này của con đối với họ mà nói tất nhiên là đòi hỏi khắt khe. Hay là con muốn kết bạn với một công tử nhà giàu?”
Lạc Nhi lắc đầu, giọng chắc nịch: “Con chỉ là một cô nhi nhỏ bé, sao dám có tham vọng này. Cửa nhà quyền quý con trèo cao không nổi, cũng chẳng muốn làm đồ chơi của mấy gã thiếu gia lắm tiền.”
Phương Từ nhìn Lạc Nhi, trịnh trọng nói với cô: “Lạc Nhi, con đừng xem thường bản thân. Con là một cô gái rất hiếm có, ai lấy được con là phúc của người đó. Bất kể chồng tương lai của con là mẫu người nào, thật lòng yêu con mới là điều quan trọng nhất.”
Lạc Nhi nở nụ cười rạng rỡ, hì hì nói: “Con đâu có xem thường mình! Nhưng trên thế giới này chỉ có mẹ mới khen con gái mình tốt thôi, cứ theo hướng này, con nên tìm một hoàng tử để lấy, chỉ có người như vậy mới xứng với cô con gái hoàn mỹ của mẹ mà thôi.”
“Đứa nghịch ngợm cứng đầu như con có làm vương phi được không? Nếu có chuyện này thật thì mẹ thấy lo thay cho quốc gia đó lắm!” Phương Từ nghe Lạc Nhi nói vậy thì không nhịn được bật cười đáp lại.
Cả hai cười đùa một lát, Lạc Nhi mới nhỏ nhẹ an ủi Phương Từ: “Mẹ viện trưởng, chuyện lớn chuyện nhỏ trong viện mẹ đều phải bận tâm rồi, mẹ đừng lo nghĩ vì con nữa, hãy để ông trời lo cho con vậy nhé!”
“Lại nói bừa rồi! Nhưng chuyện hôn nhân quả thật không gượng ép được. À phải rồi, một mình con ở trên núi có sợ không?” Phương Từ mới lo xong một việc thì lại lo sang việc khác.
Lạc Nhi vội vàng trở về là để chăm sóc Phương Từ, nhưng bà chỉ mới nhập viện một ngày đã hạ sốt khỏi bệnh rồi; nghỉ thì cũng đã xin nghỉ, Lạc Nhi muốn ở lại viện đến hết kỳ nghỉ mới quay về Đài Bắc. Nào ngờ mấy ngày nay viện lại tiếp nhận thêm rất nhiều trẻ nhỏ, phòng của Lạc Nhi cũng bị lấy ra sử dụng. Vừa may nhà họ Triệu ở sườn núi đang định ra nước ngoài chơi, Lạc Nhi bèn vào ở trong gian nhà gỗ nhỏ cạnh vườn cây ăn quả của nhà họ Triệu. Gian nhà gỗ đó tiện nghi đầy đủ, vốn là phòng khách của nhà họ Triệu, Lạc Nhi ở đó cũng tiện thể trông nhà giúp họ. Có điều quanh đó không có hàng xóm, Lạc Nhi thân gái một mình ở lưng chừng núi, Phương Từ đương nhiên lo lắng cho cô.
“Mẹ viện trưởng!” Lạc Nhi vừa cười vừa lắc lắc tay bà, “Từ nhỏ con đã lớn lên ở Lê Sơn, mỗi nhành cây ngọn cỏ trên núi, tất cả các gia đình con đều biết rõ, sao mà sợ được chứ? Trên núi còn mát mẻ yên tĩnh hơn Đài Bắc nhiều, mấy ngày nay con đều đánh một giấc tới sáng luôn! Hơn nữa, từ nhà gỗ con đi đường tắt xuống núi, chỉ mất có 5 phút là tới viện rồi, mẹ có thể yên tâm chắc chắn, con sẽ trải qua kỳ nghỉ vô cùng vui vẻ!”
“Được, được, được, mẹ yên tâm. Nhưng con không được đi đường tắt nữa, mẹ thà để con lái xe mất gấp đôi thời gian để xuống núi còn hơn để con leo cây đu dây đi đường tắt xuống núi, có hiểu không?” Phương Từ nghiêm giọng dặn dò.
Lạc Nhi gật đầu lia lịa, “Con biết rồi, con sẽ không đi đường tắt xuống núi nữa.” Con đường tắt ấy là do lúc nhỏ cô muốn tiết kiệm thời gian mà lần mò ra được, ít nhất có thể giảm phân nửa thời gian xuống núi, có điều đường tương đối khó đi, còn phải lợi dụng dây leo để đu qua một vách núi nhỏ. Việc này đối với Lạc Nhi to gan thì chẳng thành vấn đề, thế nhưng khi Phương Từ tận mắt nhìn thấy một lần Lạc Nhi bắt lấy dây leo từ đầu này đu qua đầu kia một vách núi sừng sững như Thái Sơn, bà sợ suýt vỡ mật, từ đó bà không cho phép Lạc Nhi đi con đường tắt đó nữa.
Phương Từ dịu nét mặt, mỉm cười xoa xoa đầu Lạc Nhi, “Khuya rồi, con nên về nhà gỗ nghỉ ngơi đi, sớm mai hãy đến viện!”
“Dạ, mẹ viện trưởng, mẹ cũng ngủ sớm chút đi, chúc mẹ ngủ ngon!” Lạc Nhi hôn lên má Phương Từ một cái rồi quay người bước ra khỏi phòng, lái xe về căn nhà gỗ.
Viện cô nhi tình thương hiện có có 35 đứa trẻ, từ 1 tuổi đến 5 tuổi đều có, có 4 giáo viên chăm sóc, ngoài ra còn có 3 phụ nữ chăm lo việc ăn ở của những trẻ em trong viện và tài xế Vương Bá. Nguồn tài chính đến từ quỹ tình thương của xã hội và trợ giúp của chính phủ. Ngoài ra, những đứa trẻ được viện bảo bọc, sau khi trưởng thành rời viện, thỉnh thoảng cũng quyên tiền, tuy không dư dả lắm nhưng cũng tạm qua ngày. Lạc Nhi lớn lên trong viện, đương nhiên cũng mong mình có thể giúp được phần nào, mỗi tháng cô đều gửi tiền cho mẹ viện trưởng. Tuy cô cũng muốn có một người bạn trai quan tâm, nhưng trong cái xã hội thực dụng này, ai muốn cùng cô gánh vác trách nhiệm nặng nề này đây? Lạc Nhi nằm trên giường, nghĩ đến những lời của mẹ viện trưởng. Không biết mình sẽ lấy một người như thế nào nhỉ? Cô chưa từng dễ dãi trao ra tình cảm, lại rất coi trọng cảm giác và duyên phận, cho nên đến nay đã 23 tuổi rồi mà vẫn chưa gặp được người đàn ông khiến cô rung động, cũng chưa từng chính thức quen bạn trai. Lấy hoàng tử chỉ là chuyện đùa, trên đời nào có nhiều cô bé lọ lem như vậy! Nếu không thì làm sao tồn tại truyện cổ tích? Trước lúc ngủ, Lạc Nhi mơ mơ màng màng nghĩ như vậy.
Kỳ nghỉ khó có được, Lạc Nhi không ở trong nhà gỗ đọc sách, nghe nhạc thì cũng chơi đùa với các em nhỏ trong viện, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng. Không có áp lực công việc, bớt đi những bận bịu căng thẳng chốn thị thành, cũng không phải đối diện với căn nhà ổ chuột chật chội, về với vòng tay của non xanh nước biếc, có thể nói Lạc Nhi sống vui vẻ thoải mái như cá gặp nước.
Đêm đến, Lạc Nhi sẽ mắc võng lên cái cây trước nhà, nằm trên đó ngắm nhìn trời sao lấp lánh, làn gió đêm hòa theo tiếng rỉ rả của côn trùng, tận hưởng khoảng thời gian tiêu dao hiếm hoi.
Đêm nay, trăng sáng vằng vặc, Lạc Nhi nằm trên võng ngắm cảnh đêm, thoải mái đến mức mắt cô sắp díp lại.
Chính vào lúc này, trong khu rừng không xa trước mặt đột nhiên lóe lên một luồng sáng. Lạc Nhi cảnh giác nhảy xuống võng, thận trọng từng bước đi về phía ánh sáng, trong lòng phỏng đoán, là trộm đến hái trộm trái cây ư?
Khi ánh sáng khuất đi, Lạc Nhi mới thấy rõ cảnh tượng trước mặt, một cảnh tượng khiến cô há hốc mồm kinh ngạc…
Đứng trước mặt cô là hai người – một đôi nam nữ mặc trang phục cổ!
Lạc Nhi kinh ngạc nhìn họ, hai người đó cũng tròn mắt nhìn cô, đôi bên nhìn chằm chằm nhau như thế một lúc lâu. Cuối cùng, Lạc Nhi không nhịn được bật cười “khục” một tiếng.
Đôi nam nữ kia thấy Lạc Nhi cười thì như trút được gánh nặng, nhưng vẫn chăm chăm nhìn Lạc Nhi với vẻ phòng bị.
Khó khăn lắm Lạc Nhi mới ngừng cười được, “Xin lỗi, mấy người đang quay phim hả? Có phải lạc đường nên mới ở lại nơi này không?” Bộ dạng lếch thếch của họ khiến Lạc Nhi thấy buồn cười, lại còn mặc trang phục cổ, chắc là đang quay phim rồi.
Họ nghe thấy câu hỏi của Lạc Nhi thì nhìn nhau một cái, nét mặt cả hai đều hoang mang. Sau đó, người con trai bước tới trước một bước, hai tay ôm quyền, nói rất lễ độ: “Tại hạ ngu muội, không hiểu lời cô nương, dám hỏi cô nương, đây là nơi nào?”
“Mấy người đóng phim xong mà vẫn ăn nói văn vẻ nho nhã thế này à? Đây là Lê Sơn! Hai người là tiên phong dò đường hả? Những người khác đâu?” Lạc Nhi nhìn xung quanh giây lát, không có ai khác. Nhưng kể cũng lạ thật, Lê Sơn đâu có cao, cả ngọn núi đều đã được khai phá, chỗ nào cũng có biển chỉ đường, sao mà lạc được chứ? Thấy họ dường như vẫn nghe không hiểu lời mình nói, Lạc Nhi bắt đầu nghi ngờ dữ dội, chẳng lẽ họ là người vượt biên?
“Mấy người là ai? Từ đâu đến? Sao lại tới đây?” Lạc Nhi lớn tiếng hỏi.
Lần hỏi này khiến đôi nam nữ đó lộ vẻ bối rối, miệng mím chặt không trả lời.
Lạc Nhi cũng bắt đầu thấy căng thẳng, hai tay cô nắm chặt, nghiêm giọng hỏi lần nữa, “Các người rốt cục từ đâu đến? Còn không nói, tôi sẽ gọi người tới đó!”
Vừa nghe Lạc Nhi nói gọi người tới, cô gái lập tức lộ vẻ sợ hãi, lên tiếng cầu khẩn van nài, “Xin cô đừng gọi người tới, chúng tôi là người Tứ Thủy, nước Đại Lý, vì có nỗi khổ bất đắc dĩ mới phải chạy trốn đến đây. Cô nương, chúng tôi hoàn toàn không có ý xấu đối với cô, xin cô hãy tha cho chúng tôi.” Nói xong thì yếu ớt ôm chàng trai khóc thút thít.
Cô ta vừa khóc, Lạc Nhi liền mềm lòng. Họ đến từ Đại Lý, vậy là người Đài Trung rồi, Tứ Thủy chắc là tên làng! Hơn nữa họ thực sự không giống người xấu, cử chỉ nói năng còn lịch sự, nho nhã hơn người bình thường, có điều cách nói chuyện, dùng từ hơi lạ. Cô vội an ủi cô gái kia, “Cô đừng khóc, tôi sẽ không gọi người tới đâu, đừng khóc nữa!”
Chàng trai kia ôm cô gái đang khóc rưng rức, cảm kích nói với Lạc Nhi, “Đa tạ cô nương!”
“Hai người nói là chạy trốn đến đây, là ai đang truy đuổi hai người hả? Sao không báo cảnh sát?” Thấy trên người chàng trai còn mang thương tích, Lạc Nhi hơi hiếu kỳ.
“Báo cảnh sát? Báo cảnh sát là gì?” Vẻ mặt chàng trai đầy nghi hoặc.
Lúc này Lạc Nhi không thể không lần nữa hoài nghi thân phận bọn họ, tại sao lời mình nói họ đều không hiểu nhỉ? Nhưng thấy bộ dạng đáng thương luống cuống của họ, Lạc Nhi nghĩ hay là cứ đưa họ về căn nhà gỗ trước rồi hẵng tính.
“Xem ra hai người đã mệt lắm rồi, thế này đi, vào nhà tôi nghỉ trước đã, có chuyện gì từ từ nói. Nhà ở ngay trước mặt, hai người theo tôi!” Đôi nam nữ chần chừ gật đầu rồi chậm rãi bước theo.
Lạc Nhi đến trước nhà, mở cửa vẫy tay với họ, “Vào đi, đừng khách sáo!”
Họ lại đứng sững trước nhà, cứ đứng yên tại chỗ, không bước tới trước.
“Sao vậy, sao không vào? Tôi sẽ không hại hai người đâu.” Lạc Nhi đến trước mặt họ, mỉm cười nói.
Cô gái nhìn Lạc Nhi, ánh mắt nhuốm vẻ lo sợ, “Chúng tôi không vào được, hình như có vật gì cản phía trước khiến chúng tôi không cách nào vào được.”
Lời này làm Lạc Nhi kinh ngạc vô cùng, “Sao lại thế được?” Đôi nam nữ kia cứ như diễn kịch câm vậy, hai tay sờ soạng trong không khí, dường như trước mặt họ thật sự có một bức tường vô hình.
Lạc Nhi cho dù bạo gan cỡ nào, lúc này cũng bắt đầu cảm thấy da đầu tê dại, cách ăn mặc và ngôn từ của họ đều không giống người hiện đại, trừ phi họ là…
“Hai người rốt cuộc là… người hay là… ma?” Lạc Nhi đứng dựa vào tường, chỉ tay về phía họ, giọng run run hỏi.
Họ thấy dáng vẻ sợ sệt của Lạc Nhi thì ngơ ngác nhìn nhau. Chàng trai phì cười nói với Lạc Nhi: “Hai chân chúng tôi đi trên mặt đất, thân thể có hơi ấm, đương nhiên là người rồi. Nếu cô nương không tin, có thể sờ thử tay chúng tôi.”
Cô gái kia chìa tay về phía Lạc Nhi, Lạc Nhi hít một hơi bước tới, nắm lấy giây lát, quả thật có hơi ấm. Vậy tại sao họ không thể bước vào căn nhà gỗ nhỉ? Lạc Nhi nhìn họ, bản thân cũng không lý giải được, đành mời họ ngồi trên ghế đá trước nhà, còn mình thì vào nhà cầm ra hai lon cô ca.
Lạc Nhi đưa cô ca cho bọn họ, cả hai cứ ngớ người nhìn chằm chằm cô ca, có điều không dám đưa tay ra đón lấy, “Đấy là cái gì?” Chàng trai chau mày hỏi.
“Đây là cô ca đó, hai người không biết sao? Đại Lý ở Đài Trung dù sao cũng là một đô thị phồn hoa, chẳng lẽ không ai bán cô ca ư?” Lạc Nhi quả thật bị hai người này làm hồ đồ mất rồi.
“Cô nương, ở nước Đại Lý tôi quả thật chưa từng thấy qua loại lon kỳ quái này.” Cô gái kia vội giải thích với Lạc Nhi.
Lạc Nhi nhìn họ, trong lòng từ từ dâng lên một ý nghĩ lạ lùng. Cô đặt lon cô ca xuống dưới chân, nương theo ánh đèn phát ra từ căn nhà gỗ, tỉ mỉ quan sát đôi nam nữ này. Chàng trai cột tóc dài, ngũ quan anh tuấn, đoan chính, mặc áo bào dài, bên lưng còn giắt trường kiếm, hệt như kiểu ăn mặc của những hiệp khách trong phim võ hiệp. Cô gái đi cùng anh ta thì mặc áo váy bằng lụa màu hồng phấn, tóc chải thành búi kèm trang sức châu hoa, lại cài một chiếc trâm vàng, giống y như nàng thục nữ bước ra từ trong tranh mỹ nhân vậy. Quần áo họ hơi xộc xệch, tựa như đã trải qua một đợt tranh đấu giằng co, thế nhưng họ lại không có chút mất tự nhiên nào với cách ăn mặc như vậy của mình, lại thêm lời nói cử chỉ của họ quả thật còn giống người thời xưa hơn cả những nhân vật trong phim cổ trang. Họ liệu có phải là người xưa đi nhầm thời đại không nhỉ? Trong thế giới thực có thể xảy ra chuyện này ư? Hay là hiện giờ mình đang nằm mơ?
Đôi nam nữ đó bị Lạc Nhi nhìn chăm chú đến mức đứng ngồi không yên, cả người khó chịu, cô gái không kiềm được rụt rè giơ tay lay lay Lạc Nhi, hơi hốt hoảng gọi khẽ: “Cô nương, cô nương, cô sao vậy?”
Lạc Nhi định thần lại, thấy họ vẫn còn ở đó, điều này cho thấy mình không phải đang nằm mơ. Cô vội ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi nhỏ nhẹ: “Vì hai người nhìn có vẻ hơi… kỳ lạ, hai người có thể nói thật rõ ràng cho tôi biết, rốt cuộc hai người từ đâu tới? Tại sao lại phải trốn? Với lại ai đang đuổi bắt hai người? Sao lại đến được Lê Sơn?”
Cô gái tựa sát bên người chàng trai, dường như đang ngầm hỏi ý kiến anh ta, cả hai im lặng một hồi, cô gái mới ảm đạm buồn bã lên tiếng, “Cô nương cũng coi như là ân nhân cứu mạng chúng tôi, nô gia không dám che giấu điều gì, đành kể thật mọi chuyện với cô nương vậy. Nô gia tên Cốc Ngọc Doanh, người bên cạnh nô gia là thị vệ tùy thân Khúc Hạo Thần. Không giấu gì cô nương, chúng tôi là hẹn nhau bỏ trốn đến nơi này. Chỉ vì nô gia xuất thân thế gia Đại Lý, lần này Thái tử tuyển phi, gia phụ muốn nô gia phải vào cung dự tuyển, nhưng nô gia từ lâu đã cùng Khúc đại ca lén đính ước trăm năm. Vì không chịu nổi sự ép buộc của người nhà, nô gia mới phải cùng Khúc đại ca bỏ trốn. Chúng tôi cũng không biết tại sao đến được chốn này, nhưng chúng tôi thà chết cũng không muốn rời xa nhau, cho nên không thể để gia phụ bắt được. Bây giờ chỉ có thể cầu mong cô nương cho hai chúng tôi ở lại, nô gia và Khúc đại ca cả đời sẽ cảm kích đại ân của cô nương!” Nói đến lời sau thì nước mắt nghẹn ngào.
Lạc Nhi nãy giờ đã nghe đến sững sờ, cái gì mà nô gia, thái tử, hoàng cung, thái tử phi, trời ạ! Chuyện này là thật ư? Họ lại là người thời xưa, người thời xưa đến thời hiện đại, thế gian quả thật có chuyện này ư?
“Đại Lý mà cô nói ở đâu? Nó có những nước lân bang nào?” Lạc Nhi nín thở hỏi.
“Đại Lý và thiên triều Đại Tống là nước lân bang, cô nương à, cô không biết sao? Nghe giọng cô nương chắc là người Trung Nguyên, chẳng lẽ cô nương không phải là con dân Đại Tống?” Khúc Hạo Thần kinh ngạc hỏi Lạc Nhi, Cốc Ngọc Doanh bên cạnh anh ta cũng chăm chú nhìn cô.
Lạc Nhi trước giờ rất thích xem những phim n
0 responses on "穿越时空的灰姑娘 — NÀNG LỌ LEM VƯỢT THỜI GIAN — (Chương 1)"